Vô Thượng Thần Đế

Chương 4238: Tứ Nguyên Thần Cảnh

Bọn họ đều là tam nguyên thần cảnh, tứ nguyên thần cảnh cảnh giới, đối mặt với một nguyên thú Ngũ Nguyên Thần Cảnh, chết hai người, quá thiệt thòi.
Mà hiện tại, bên trong quáng đạo, một thân ảnh đột nhiên phi nước đại mà đến.
Nhìn thấy thân ảnh kia, tất cả mọi người đều cảnh giác.
- Công Tôn đại ca.
Đột nhiên, nười người kia hét lên:
- Công Tôn đại ca, cứu ta.
Lời nói vừa đến, người nọ đã xông vào trong đám người.
Gầm gừ.
Sau một khắc, một tiếng gầm đinh tai nhức óc cũng vang lên.
Phong Thực Nguyên Thú, lúc này xuất hiện.
Nhìn thấy bên cạnh Mục Vân cư nhiên còn có bảy tám người, Phong Thực Nguyên Thú giết ra.
Tên này, quả nhiên đang hấp dẫn mình.
Nhưng dù có người giúp đỡ, nó sợ sao?
Bị coi thường.
Rất tức giận.
Phong Thực Nguyên Thú xông ra ngoài.
- Đáng chết!
Công Tôn Hàm nổi giận gầm lên một tiếng.
Làm thế nào điều này xảy ra.
Nguyên thú bình thường, đều thủ hộ thần thảo thần quả mình nhìn trúng, sẽ không dễ dàng rời đi.
Bây giờ làm thế nào xuất hiện ở đây.
Chết tiệt!
- Dựa theo lời ta nói lúc trước, bày trận phòng ngự!
- Vâng.
Vài tên đệ tử, nhất thời sát khí đằng đằng.
Vừa bị Công Tôn Hàm khiển trách, hiện tại lại xuất hiện một con Nguyên Thú.
Đây là cơ hội để chứng minh họ.
Một đám người đầy căm phẫn.
Mục Vân sau khi chạy tới đám người, trở thành một người vô hình.
Chém giết, chỉ trong nháy mắt bắt đầu.
Phong Thực Nguyên Thú đã sớm bị Mục Vân chọc cho tức giận không thể kiềm chế.
Mà mấy người Công Tôn Hàm, vừa trải qua một hồi đại chiến, hai người chết, cũng đang tức giận.
Nhìn thấy Phong Thực Nguyên Thú xông tới, nhất thời tức điên.
- Hỗn đản.
Một tiếng phanh truyền ra, thân thể một đệ tử bạo liệt, máu tươi rắc lên một thân Công Tôn Hàm.
Công Tôn Hàm tức giận mắng một tiếng.
- Giết cho ta!
Nhất thời, mấy thân ảnh, sát khí đằng đằng lao ra.
Hiện tại, Mục Vân ở phía sau, khí tức tiêu tán.
- Quá hung tàn...
Mục Vân nói thầm một tiếng, lại dần dần chuồn đi.
Hai bên đã giết đỏ mắt, ai cũng mặc kệ ai.
Phanh...
Một tiếng rầm vang lên, thân thể Phong Thực Nguyên Thú, phanh một tiếng ngã xuống đất.
Toàn thân cao thấp, huyết nhục mơ hồ, không còn bất kỳ khí tức nào nữa.
Công Tôn Hàm thở hồng hộc.
Hắn mặc dù cũng là Ngũ Nguyên Thần Cảnh, nhưng Phong Thực Nguyên Thú, là Nguyên Thú.
Tu hành ở đây, mạnh hơn nhiều lắm so với Ngũ Nguyên Thần Cảnh bình thường.
Nhưng tóm lại là giết chết.
Nhưng bên mình, lại chết ba người.
- Hỗn trướng, là ai dẫn phiền toái này tới đây?
Công Tôn Hàm giận dữ quát.
Ngay khi nghe hỏi, bốn hoặc năm người đệ tử còn lại, ngươi nhìn ta, ta thấy ngươi.
- Hàm thiếu gia...
Một đệ tử chắp tay nói:
- Người vừa rồi... Đã biến mất.
Biến mất?
Ý người là sao?
Dẫn nguyên thú tới, tự mình chạy?
Công Tôn Hàm tức giận càng sâu.
- Hơn nữa... Dường như không phải người Công Tôn nhà chúng ta.
Vừa nghe lời này, Công Tôn Hàm hoàn toàn tức giận.
Không phải người của Công Tôn gia?
Ý ngươi là sao?
Một người vô duyên vô cớ dẫn tới một con Nguyên Thú cấp bậc Ngũ Nguyên Thần Cảnh, sau đó… Chạy mất?
Sau đó, bọn họ ở chỗ này, cùng Nguyên Thú kia chém giết lẫn nhau.
Bị bệnh, phải không?
Công Tôn Hàm nghẹn môt hơi, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Vừa rồi hắn cũng bị một ít thương thế.
Nhưng mà còn có thể nhịn xuống.
Nhưng nghe được lời này, tức giận công tâm, một ngụm máu này, không phải bị đánh ra. Mà bị tức giận trào ra.
- Nhớ kỹ tên kia.
Công Tôn Hàm quát: - Tìm hắn, giết hắn.
- Vâng.
- Vâng.
- Hàm công tử...
Đúng lúc này, bên trong quáng đạo, hai thân ảnh phi nước đại mà đến.
Mấy người Công Tôn Hàm cảnh giác nhìn về phía hai người kia.
- Hàm công tử, ta là. Khố Hách.
- Hả? Khố Hách.
Công Tôn Hàm buông đề phòng xuống, nói:
- Chuyện gì?
Khố Hách cũng sửng sốt không thôi.
Cảm giác thế nào, mấy vị này đối với bọn hắn... Có thù hận?
Nghĩ đến chính sự, vội vàng nói:
- Không tốt, vừa rồi, lại chết hai đệ tử.
Lại chết nữa à?
Lại chết rồi.
Công Tôn Hàm không nhịn được, lại phun ra một ngụm máu.
Lần này, thật sự là tức giận.
- Không thích hợp, Hàm công tử, tựa hồ có người chuyên môn đối phó chúng ta...
- Dương Hiệp hay là Tào Bất Ngữ?
Mấy người hiện tại, tâm tình cũng nặng nề.
Đội ngũ hơn ba mươi, đã chết bảy tám người.
Tổn thất quá lớn.
- Gặp lại người kia, đều đánh bóng mắt cho ta, bằng không, các ngươi chuẩn bị chịu chết đi.
Công Tôn Hàm tức giận không thể cưỡng lại.
Trong hai mắt, sát khí đằng đằng.
Hắn ta thực sự tức giận.
Tổn thất quá nặng nề.
Hơn nữa quan trọng hơn là, đến bây giờ, bọn họ căn bản không biết, rốt cuộc là ai.
Đây mới là điều khó chịu nhất.
- Tiếp theo phải làm sao bây giờ? Hàm công tử.
Một gã đệ tử nhịn không được hỏi.
- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?
Công Tôn Hàm tức giận nói:
- Kế tiếp, toàn bộ dựa theo lời dặn dò của ta, phàm là người lười biếng, giết không tha.
- Còn nữa, ai dám làm bậy, tất phải chết không thể nghi ngờ.
- Vâng.
- Tuân mệnh.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói.
Cùng một lúc, phía bên kia.
Mục Vân xoay người trở lại, uốn lượn quanh co, cuối cùng cũng tìm được Linh Nguyệt.
- Phong Thực Nguyên Thú đâu?
- Ngươi đoán.
Mục Vân lạnh nhạt cười nói:
- Giải quyết phiền toái, vật liệu ngươi đã thu, cho nên, kế tiếp...
- Hai mươi khỏa hộ nguyên thần đan.
Linh Nguyệt có chút hào khí, ném ra hai mươi khỏa hộ nguyên thần đan.
Hiện tại, hai người đều đạt được mục đích của mình.
- Kế tiếp làm sao bây giờ?
- Mặc kệ những thứ này, ta muốn đột phá, trước tiên tìm một chỗ an toàn đi.
Mục Vân vừa nói lời này, sắc mặt Linh Nguyệt khẽ động.
Sắp đột phá?
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, trong cơ thể Mục Vân thôn phệ quỷ dị, khi nguyên lực tụ tập đến trình độ nhất định, có lẽ thúc đẩy hắn cường đại.
Nàng cũng không biết, Mục Vân đến Tam Nguyên Thần Cảnh cũng mới mười năm mà thôi.
Vẫn là bởi vì giao thủ với La Duệ, thân mang thương tích nặng, chậm trễ mười năm.
Mấy ngày nay, ăn không ít hộ nguyên thần đan.
Hơn nữa trong tay có hai mươi khỏa hộ nguyên thần đan, không sai biệt lắm đủ rồi.
Hai người tiếp tục đi sâu vào.
Nơi này rất nhiều quáng đạo, dù sao tiến vào nơi này, bất quá chỉ là ba mươi người mà thôi.
Cuối cùng, hai người chọn một chỗ nhánh sâu trong quáng đạo, thành thành thật thật chờ đợi.
Mục Vân che đậy khí tức thân thể mình, khoanh chân ngồi xuống.
Bố trí mấy đạo cổ thần trận, che đậy khí tức hai người.
Cuối cùng, nhìn về phía Linh Nguyệt.
- Ngươi không cần nhìn ta, lại thiết lập một trận pháp là được rồi.
Linh Nguyệt mở lời:
- Giữa ngươi ta, còn chưa đến mức có thể thẳng thắn đối đãi.
- Ừm.
Mục Vân cũng không giả bộ, lần thứ hai thiết lập một đạo trận pháp, vây mình ở chính giữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận