Vô Thượng Thần Đế

Chương 4240: Giở trò xấu (2)

Huyết nhục trên người, quay cuồng ra.
Đã chết đến không thể chết được nữa.
Linh Nguyệt tiến lên, hái thần thảo kia, mặt đầy tươi cười.
- Mấy ngày nay, hai người chúng ta hái bảy gốc thần thảo, ba thần quả, thu hoạch khá lớn.
Linh Nguyệt cười nói:
- Ngươi không cần những thứ này, ta cho ngươi hộ nguyên thần đan tương ứng.
Mục Vân gật gật đầu.
Thần thảo thần quả, hắn cũng thèm thuồng.
Thế nhưng hắn hiện tại dù sao cũng không phải cổ thần đan sư.
Hơn nữa, bên trong Lưỡng Nghi Các, ngay cả một tứ phẩm Cổ Thần Đan Sư cũng không có.
Những thần thảo thần quả này, chi bằng cùng Linh Nguyệt đổi thành hộ nguyên thần đan, trợ giúp hắn tăng lên tu vi.
Mục Vân hiện tại mới cảm giác được. Những thế lực lớn kia, thật sự nội tình thâm hậu.
Hộ Nguyên thần đan, một viên, đủ để cho hơn trăm vị đệ tử cảnh giới Thiên Quân của Lưỡng Nghi các tranh thủ đi cướp đoạt.
Nhưng ở trong tay Linh Nguyệt, lại giống như thành kẹo thành đậu.
Trong khoảng thời gian này, trước sau, Linh Nguyệt đã lấy ra hơn trăm khỏa hộ nguyên thần đan.
Linh gia.
Không phải tam vương tứ công khanh gia tộc, cũng không phải hoàng thất Xích Dương thánh quốc, Linh Nguyệt cũng có thể xuất ra những thứ này, thật sự làm cho Mục Vân kinh ngạc.
- Kế tiếp, hai người chúng ta tiếp tục đi...
- Tốt!
Linh Nguyệt hiện tại, tâm tình rất tốt.
Hai người kết bạn, tiếp tục đi về phía trước.
Một khoáng mạch này, kéo dài đến chỗ sâu, thoạt nhìn rất rộng rãi.
Mà càng đi sâu vào trong, quáng mạch sinh ra nguyên thạch, cũng càng thêm tinh thuần.
Những thứ kia, làm cho Mục Vân cũng cực kỳ thèm thuồng.
Chẳng qua, mỏ nguyên thạch đã chết, ba người Công Tôn Hàm, Tào Bất Ngữ, Dương Hiệp, cho dù đào, cũng đào không được nhiều.
Điểm này, cũng không sốt ruột.
- Ngươi nhìn.
Hai người thật cẩn thận đi tới, Linh Nguyệt đột nhiên dừng người lại, chỉ vào quáng đạo.
- Những nguyên thạch này, càng không giống bên ngoài...
Linh Nguyệt nắm lấy quặng thạch, chậm rãi nói:
- Thêm một mùi hương.
- Mùi gì?
Linh Nguyệt tiếp tục nói:
- Nếu ta không đoán sai, hẳn là Hoa Bì Lam Hổ.
- Hoa Bì Lam Hổ?
Cái tên này, nghe chẳng ra làm sao cả
- Ừm.
Linh Nguyệt mở lời:
- Hoa Bì Lam Hổ, ban đầu bất quá chỉ là thần thú cấp thấp.
- Nhưng loại Lam Hổ này, cực kỳ nhạy cảm đối với quáng mạch, phát hiện quáng mạch, sẽ ẩn nấp trong đó, ẩn giấu khí tức.
- Thủ hộ ở bên cạnh một ít thần quả thần thảo, bất động thanh sắc.
- Nếu có người không cẩn thận, bị những thần thảo thần quả kia hấp dẫn, nó sẽ giết ra, rất hung ác.
Nghe được lời này, sắc mặt Mục Vân cũng kinh ngạc.
- Cấp độ thế lực nào?
- Nói không chừng.
Linh Nguyệt lần nữa nói:
- Nhưng ít nhất sẽ không thấp hơn Thiên Quân ngũ nguyên thần cảnh.
Mục Vân hơi nhíu mày.
Khó làm đây.
Nghe ý của Linh Nguyệt, Hoa Bì Lam Hổ kia, có lẽ ẩn núp ở phụ cận.
- Chúng ta nên rời khỏi nơi này đi.
Linh Nguyệt nghiêm túc nói:
- Nếu như lục nguyên thần cảnh, thất nguyên thần cảnh, vậy không phải chúng ta có thể đối phó được.
Mục Vân gật gật đầu.
Linh Nguyệt nói không sai.
Hắn hiện tại mặc dù là tứ nguyên thần cảnh, cùng Linh Nguyệt liên thủ, đối phó ngũ nguyên thần cảnh, còn không tính là khó.
Nhưng lục nguyên thần cảnh, vậy thì quá khó khăn.
- Đi thôi.
- Ừm.
Hai người lúc này, xoay người rời đi.
Vù vù...
Một vài tiếng xé gió đột nhiên bay tới.
- Không xong.
Linh Nguyệt biến sắc, kéo Mục Vân lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Phanh...
Nhưng sau một khắc, một tiếng rầm rầm vang lên.
Phía sau Mục Vân, một móng vuốt bắt ra.
Máu tươi chảy xuôi, toàn bộ lưng Mục Vân nhất thời hóa thành huyết nhục mơ hồ.
Ngay cả Linh Nguyệt cũng bị ảnh hưởng, hai người lăn ra ngoài.
Nhưng hiện tại, bên trong quáng đạo, hai thân ảnh lại ngạo nghễ đứng vững.
Cao bảy tám thước, da thịt trên người, bộ lông thưa thớt bám vào.
Và những sợi lông kia, tất cả đều là màu xanh đậm.
- Hoa Bì Lam Hổ.
Linh Nguyệt kinh hô.
Mục Vân cuối cùng cũng biết, vì sao nguyên thú này được xưng là Hoa Bì Lam Hổ.
Da thịt trên người giống như khoác lên một bộ da.
Hơn nữa, những sợi lông kia cũng cực kỳ thưa thớt.
Giống như một con hổ rụng lông.
- Đi thôi!
Mục Vân cảm giác phía sau lưng nóng bỏng, hét lớn.
Nếu không phải hắn xưa nay rèn thân thể của mình, vừa rồi một vuốt, đủ để xuyên thấu lục phủ ngũ tạng của hắn.
Hai con Hoa Bì Lam Hổ này, ít nhất là Lục Nguyên Thần Cảnh.
Có lẽ mạnh hơn.
Linh Nguyệt không nói nhiều, hai tay móc ra hai viên cầu màu đen, ném ra.
Phanh...
Bên trong đường hầm vang lên tiếng nổ.
Một làn khói đen tràn ngập.
Mục Vân nhất thời phát hiện, mắt không thể nhìn thấy gì, tai không thể nghe gì, hồn lực cũng không cách nào khuếch tán ra.
Giống như cả người đang ở trong một mảnh hắc ám.
Một bàn tay ngọc lúc này bắt tới, ngọc thủ kia mang theo Mục Vân rời đi.
Thẳng đến khi đi ra khỏi một đạo quáng đạo này, cảnh tượng trước mắt, mới dần dần khôi phục lại.
- Thật nguy hiểm.
Linh Nguyệt thở ra một hơi.
- Càng đi sâu vào trong, chỉ sợ càng nguy hiểm.
Linh Nguyệt chua xót nói:
- Xem ra, chúng ta không thể tiếp tục xâm nhập.
Mục Vân cũng gật gật đầu.
Hiện tại trên người hắn đã có gần bốn năm mươi khỏa hộ nguyên thần đan.
Đủ đến Ngũ Nguyên Thần Cảnh, rồi!
- Mục Vân, kế tiếp, chúng ta đi đâu?
- Tìm một chỗ, chờ đợi cơ hội đi.
Mục Vân nghiêm túc nói:
- Hiện tại, ba người Công Tôn Hàm, khẳng định cũng sẽ dần dần đi sâu vào trong.
- Hai người chúng ta, dù sao thế đơn lực bạc, tìm phiền toái.
- Nếu như có thể làm thịt bọn họ...
Linh Nguyệt nhìn về phía Mục Vân, sắc mặt cổ quái.
Tên này, thật sự không sợ chết.
Làm thịt mấy người Công Tôn Hàm?
Không nói đến ba người Công Tôn Hàm đều là Ngũ Nguyên Thần Cảnh.
Bên cạnh ba người, mỗi người đều mang theo hai ba mươi người.
Trong những người đó cũng có tứ nguyên thần cảnh, tam nguyên thần cảnh.
Một khi hai người bọn họ bị vây quanh, vậy thì phiền toái.
Mục Vân cũng thật dám nghĩ.
Đối với việc này, Mục Vân cũng không thèm để ý.
- Lúc trước, giết mấy người ba phương, có lẽ bọn họ hiện tại đều trở nên cẩn thận.
- Đáng tiếc, hiện tại lại xuất thủ, cũng có chút kỳ quái.
- Nếu có người có thể giúp chúng ta cõng nồi thì tốt rồi.
Linh Nguyệt nghe được lời này, lại mím môi cười nói:
- Ngươi nghĩ đẹp, cõng nồi? Trừ phi là người của Tam Vương gia tộc, hoặc là đệ tử Thất Trọng cốc.
Mục Vân cười cười, không nói nhiều.
Thật vậy, trừ khi một phe nào khác đến đây.
Nếu không, không thể.
Mà nơi thí luyện lần này ở đâu trong Vô Giản Cổ Sơn, bọn họ cũng không biết.
Nhưng chắc chắn, diện tích rộng lớn.
Hơn hai mươi ngàn người, nghe có vẻ rất nhiều.
Nhưng khuếch tán đến một nơi lớn như vậy, làm thế nào dễ gặp phải như vậy?
- Ừm?
Ngay lúc này, Linh Nguyệt lại nhíu nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận