Vô Thượng Thần Đế

Chương 4241: âm thầm xem náo nhiệt (1)

- Làm sao vậy?
- Có lẽ...
Linh Nguyệt đột nhiên nở nụ cười:
- Trợ thủ ngươi muốn cõng nồi, tới rồi!
Bên kia, Kha Lập Quốc cùng Bối Đinh Vũ hai người, mang theo hơn hai mươi người, tiến vào trong quáng mạch.
- Lão Kha, cẩn thận một chút.
Bối Đinh Vũ mở lời:
- Tựa hồ có người, trước tiên tiến vào nơi này.
Hai người mang theo đội ngũ, tiến vào nơi đây, trên đường gặp phải không ít thi thể.
Có nhân loại, cũng có nguyên thú.
Mà những thần thảo thần quả kia, rất rõ ràng, bị người hái.
- Không sao, ngoại trừ người của Xích Dương Thánh Quốc, những người khác đều không cần lo lắng.
- Hơn nữa, coi như người của Xích Dương thánh quốc, chỉ cần không phải hoàng thất, người của tam vương, tứ công khanh gia tộc, cũng không có gì phải lo lắng.
- Hơn nữa, coi như là bọn họ, thì có thể như thế nào?
Kha Lập Quốc không thèm để ý chút nào nói:
- Hai người chúng ta đều là Ngũ Nguyên Thần Cảnh, mang theo hơn hai mươi người, ai cũng không cần sợ.
Vừa nghe lời này, Bối Đinh Vũ gật gật đầu.
- Như vậy, đệ tử Tứ Nguyên Thần Cảnh dẫn đội, phân tán ra trong mỏ đi, đụng phải một vài thứ, hái được, đều thuộc về mọi người.
- Gặp phải phiền toái, kêu cứu.
Nghe được lời này, hơn hai mươi người, sắc mặt nhất thời mừng rỡ.
Nhất thời, hai mươi mấy người bắt đầu chia làm bốn năm đội.
Hướng sâu vào trong, thật cẩn thận tản ra.
Đợi đến khi hai mươi mấy người nhao nhao rời đi.
Hai thân ảnh đi ra từ trong một quáng mạch.
- Cơ hội đến rồi.
Mục Vân cười nói:
- Đúng vậy, hai người kia hẳn là đệ tử Thất Trọng cốc.
- Lần này, thú vị đây.
Linh Nguyệt hiện tại hiểu được cách Mục Vân đang suy nghĩ.
- Ngươi có thể dễ dàng chém giết đệ tử Tam Nguyên Thần Cảnh.
Mục Vân suy tư một lát, nói:
- Như vậy, đệ tử Thất Trọng cốc này, tách ra, ngươi thừa dịp ra tay giết mấy người, thuận tiện gọi mình là Công Tôn gia, Tào gia hoặc người Dương gia.
- Ta đi tìm người của ba nhà này, có thể giết mấy người.
- Đợi đến khi bọn họ gặp mặt, không đánh nhau, mới tà môn.
Lúc trước, ba người Công Tôn Hàm, Tào Bất Ngữ và Dương Hiệp đã cảm thấy có chút vấn đề.
Nhưng ba người dù sao liên thủ, vẫn tương đối tín nhiệm lẫn nhau.
Lần này, chuyện đã khác.
Đệ tử Thất Trọng cốc tới.
Ba nhà chết mấy người, Thất Trọng cốc lại chết thêm mấy người.
Hai bên kia gặp mặt, không giết, mới tà môn.
Dù sao, Xích Dương Thánh Quốc cùng Thất Trọng cốc, đều đứng sừng sững ở vị trí hoang vực trong Đông Hoang đại địa.
Hai bên bởi vì địa vực lẫn nhau, không ít lần chém giết.
Những thứ này, cũng là điều Mục Vân biết được từ trong miệng Linh Nguyệt.
Lần này, hắn lén lút xuất thủ, lại có thể ẩn nấp khí tức.
Những người đó, căn bản không thể nhận ra hắn.
Quan trọng nhất là, hiện tại hắn đã là đạt tới Tứ Nguyên Thần Cảnh.
Lần này, có náo nhiệt để nhìn.
Bên trong mạch quáng, bên trong một đường hầm.
Mấy thân ảnh liên hợp xuất thủ, tiếng đánh nhau, ở trong quáng mạch, truyền ra mấy trăm thước.
Phanh...
Nương theo một tiếng tiếng rầm trầm thấp vang lên, bên trong đường hầm, một thân ảnh cực lớn ngã xuống đất.
- Rốt cục cũng chết...
Một thân ảnh nhịn không được thở ra một hơi nói.
- Khúc sư huynh, trên gốc cây có bốn thần quả, mặc dù không biết là quả gì, nhưng nhất định giá trị không nhỏ, bốn người chúng ta, vừa hay chia.
- Ừm.
Khúc sư huynh gật gật đầu.
Mấy huynh đệ bận rộn, mấy trái cây này, phân ra tốt nhất.
- Cẩn thận.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Khúc sư huynh biến đổi.
Thân ảnh chợt lóe, né tránh.
Thế nhưng ba người khác, đều là Tam Nguyên Thần Cảnh, không có vận khí tốt như vậy.
Ầm...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên, mặt đất vỡ ra, ba thân ảnh nổ thành thịt vụn, hồn phi phách tán.
Một đạo thân ảnh xuất hiện trước người Khúc sư huynh.
- Ngươi là ai?
Sắc mặt Khúc sư huynh tái nhợt, trầm hét nói.
- Cắt, ngươi là người của Dương Hiệp phải không?
Một giọng nói vang lên, quát:
- Thứ này, ta lấy.
- Làm càn.
Khúc sư huynh phẫn nộ không thôi.
Giết người cướp của, giết tới trên người Dương gia bọn họ, người này muốn chết.
- Biết ta là người của Dương Hiệp công tử, ngươi còn dám ra tay, thật sự muốn chết.
- Muốn chết?
Người trước mắt cười nhạo một tiếng, một tay đánh ra.
Phanh...
Tiếng nổ vang lên, trong khoảnh khắc, ngực Khúc sư huynh ấn vào một chưởng ấn, sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.
- Là ai muốn chết?
- Chỉ giết một tên chó của Dương gia ngươi, Thất Trọng cốc ta há có thể sợ?
- Tiến vào Vô Giản cổ sơn, Thất Trọng cốc cùng Xích Dương thánh quốc, chính là không chết không thôi.
Khúc sư huynh chỉ cảm giác trước mắt tối sầm, cả người, hoàn toàn mất đi tri giác.
Không chỉ nơi này, bên kia, đệ tử Thất Trọng Cốc tách ra. Cũng đột nhiên xuất hiện một người, giết vài tên đệ tử.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ quáng mạch, không khí dần dần có vẻ âm trầm.
Cuối cùng, hai thân ảnh hội hợp.
- Thế nào?
Mục Vân nhìn Linh Nguyệt một thân váy đen bao bọc thân thể mềm mại, có chút hưng phấn nói.
- Giết bảy người.
- Lợi hại.
Mục Vân cười nói:
- Ta giết chín người.
Hai người nhìn nhau cười.
Lần này, tạo ra thế lửa, đủ lớn rồi.
Hiện tại chỉ cần võ giả tam đại gia tộc gặp mặt cùng đệ tử Thất Trọng cốc.
Một khi gặp mặt, tuyệt đối không chết không thôi.
Ầm...
Hai người vừa mới gặp nhau không lâu, đột nhiên, trong sơn động bộc phát ra một tiếng nổ vang.
Tiếng nổ vang vọng khắp quáng mạch.
Mục Vân và Linh Nguyệt liếc nhau một cái.
Cái này... Đánh nhau à?
Đánh nhanh như vậy, quả thật vượt quá dự đoán của bọn họ.
- Đi, đi xem một chút.
Hai người không kiềm chế được, lao nhanh về phía tiếng nổ vang.
Ngày càng gần nhau.
Tiếng gầm càng ngày càng rõ ràng.
Phanh...
Đột nhiên, bên trong đường hầm, một tiếng ầm vang lên, một cỗ thi thể rơi xuống vị trí của hai người.
- Đệ tử Dương gia.
Nhìn thi thể kia một cái, hai người nhìn về phía trước.
Phía trước, cách đó vài trăm mét.
Hơn trăm thân ảnh, hiện tại đang vây công hơn hai mươi thân ảnh.
Chính là Dương Hiệp, Tào Bất Ngữ và Công Tôn Hàm ba người, cùng nhau bắt tay nhau.
Kha Lập Quốc cùng Bối Đinh Vũ hai người, thì ở trong vòng vây, lớn tiếng mắng chửi.
- Công Tôn Hàm, ngươi cư nhiên vô sỉ như vậy, giết người của chúng ta, còn vu hãm chúng ta giết người ngươi.
- Đánh rắm.
Nghe kha Lập Quốc tức giận mắng.
Công Tôn Hàm càng tức giận.
- Ta đã giết người của ngươi?
Công Tôn Hàm tức giận quát:
- Rõ ràng là Kha Lập Quốc ngươi giết người của ta.
- Ta vu hãm ngươi, ta căn bản không biết Kha Lập Quốc ngươi tới đây.
- Ngậm máu phun người.
- Ta xem ngươi mới đúng.
Trong lúc mấy người mắng chửi, cũng không dừng tay.
Lần này, mấy người thật sự đều bị tức giận.
Khắp nơi trước sau, cộng lại chết một hai mươi người.
Lần này, Xích Dương thánh quốc cùng Thất Trọng cốc, quả thật phái không ít đệ tử đến.
Tuy nhiên, vô luận là Kha Lập Quốc, Bối Đinh Vũ. Hay Công Tôn Hàm, Tào Bất Ngữ và Dương Hiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận