Vô Thượng Thần Đế

Chương 4246: Thiết Vương chi tử (1)

Cũng chỉ có trong giới chỉ năm người Công Tôn Hàm, Kha Lập Quốc có không ít thứ tốt.
Đệ tử còn lại, ngoại trừ Nguyên Thạch, chính là một ít Cổ Thần Đan.
Trên thực tế, giao chiến đến một bước này, Nguyên Thạch cùng Cổ Thần Đan, phần lớn đều tiêu hao.
Linh Nguyệt chướng mắt những thứ kia, ngược lại đều cho Mục Vân.
Đối với những thứ này, Mục Vân cũng không nhiệt tình.
Hắn muốn giết người.
Thôn phệ khí huyết mới là quan trọng nhất của hắn.
- Một tòa quáng mạch này, chúng ta ở lại nơi này, hảo hảo tu hành một đoạn thời gian.
Mục Vân mở lời:
- Ngươi hiện tại đại khái tương đương với Tứ Nguyên Thần Cảnh.
- Ta cũng đến bên bờ đột phá tứ nguyên thần cảnh.
- Không bằng ở lại nơi này trước, ngươi nghĩ sao?
Linh Nguyệt nhìn về phía Mục Vân, một đôi mắt, dần dần trợn tròn.
Đến bên bờ đột phá Tứ Nguyên Thần Cảnh?
Ngươi đang đùa hay nghiêm túc?
Ngươi mới đến tứ nguyên thần cảnh bao lâu?
Bây giờ lại đột phá nữa?
Linh Nguyệt mở lời:
- Không thành vấn đề, ta cũng cần thời gian, vững chắc cảnh giới một chút, khôi phục thực lực.
Hai người chọn địa điểm cho nhau.
Mục Vân lần thứ hai bày ra trận pháp ẩn nấp, hai người trầm mặc không nói.
Lần này ra tay, kiếm được quá nhiều.
Mục Vân từ khi đạt tới cảnh giới Thiên Quân, lần đầu tiên thoải mái thôn phệ như vậy.
Nhất là tinh thần của năm người Công Tôn Hàm, Kha Lập Quốc.
Quả thật rất mạnh mẽ.
Từng luồng tinh khí thần, ở trong thân thể, bị thuần phục, dưới sự dẫn dắt của huyết mạch tịnh hóa, dần dần tiến vào trong thân thể Mục Vân.
Vị trí nguyên thứ năm, dần dần biến hóa, truyền dẫn...
Mục Vân cảm giác được, bên trong thân thể, lực lượng ngưng tụ.
Thiên Quân cảnh, tổng cộng chia làm bảy nguyên.
Thất Nguyên Thần Cảnh, mỗi một cảnh giới, đều là một lần quá trình rèn luyện.
Mà đầu tứ nguyên cùng hậu tam nguyên, lại hoàn toàn không giống.
Sau khi rèn luyện ba nguyên, độ khó tăng lên rất nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, Mục Vân nhất định phải chọc cho mấy người Công Tôn Hàm, Kha Lập Quốc đến cực hạn, mới có thể động thủ.
Khinh thường một vị Ngũ Nguyên Thần Cảnh, vậy sẽ trả giá rất thảm thiết.
Lúc trước hắn ở Tam Nguyên Thần Cảnh, đối phó La Duệ, tên kia bị cắn trả thật lớn, mà hắn cũng hao phí sức chín trâu hai hổ mới giết được La Duệ, dẫn đến mình chữa trị mười năm.
Đối với việc này, Mục Vân vẫn cực kỳ cẩn thận.
Trong quáng đạo, hai người bế quan.
Mà toàn bộ thí luyện chi địa.
Hương vị sát phạt càng ngày càng nồng đậm.
Đệ tử Thất Trọng cốc cùng Xích Dương thánh quốc, giữa hai bên vốn ma sát rất nhiều, lần này đặt cùng một chỗ thí luyện.
Có thể nói, cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Mà thí luyện trong tuyệt địa này vốn là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.
Hơn nữa chém giết lẫn nhau, càng làm cho người ta không thở nổi.
Nhưng có lợi thì có hại.
Trong Tuyệt Địa, chí bảo cũng không ít.
Rất nhiều đệ tử, bởi vậy ngược lại chiếm được cơ hội thăng cấp.
Thậm chí, trong thí luyện địa vực, có lời đồn, có người đã đạt tới cảnh giới Quân Vương.
Chỉ là những thứ này tựa hồ hoàn toàn không có quan hệ với Mục Vân, Linh Nguyệt hai người.
Bên trong mạch khoáng.
Bảy năm, dần dần trôi qua.
Trong bảy năm qua, Mục Vân vẫn bế quan.
Ước chừng bảy năm, đến Ngũ Nguyên Thần Cảnh.
Thời gian so với Mục Vân dự đoán, dài hơn không ít.
Ngũ Nguyên Thần Cảnh.
Ở cấp độ Thiên Quân cảnh, Ngũ Nguyên Thần Cảnh, được xưng là cao thủ.
Hiện giờ, trong thí luyện địa vực, đại khái hơn hai vạn người.
Nhưng đến Ngũ Nguyên Thần Cảnh, tuyệt đối sẽ không vượt qua hai ngàn người.
Phải mất mười bảy năm để đạt được bước này.
Mục Vân thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất hiện tại, xem như có thực lực tự bảo vệ mình.
Thức tỉnh, Linh Nguyệt bên cạnh đã biến mất không thấy.
Mà ở bên cạnh, lại lưu một cái bình ngọc.
- Hai mươi khỏa hộ nguyên thần đan, ngươi ta không nợ nhau.
- Đi rồi?
Mục Vân hơi ngẩn ra.
Nữ nhân này, ngược lại rất sảng khoái.
Mục Vân cũng không có tiếc nuối đối với chuyện này.
Hắn cùng Linh Nguyệt, vốn là bình thủy tương phùng.
Ngày đó cũng là vì bất đắc dĩ, cứu nàng.
Mà sau đó, Linh Nguyệt cũng lấy ra hộ nguyên thần đan tương ứng làm thù lao.
Hai người có thể nói, lợi ích liên quan lớn hơn.
Mục Vân đứng dậy, nhìn đường hầm.
- Một tòa quáng mạch, như thế nào mới có thể chuyển đi...
Mục Vân một mực suy nghĩ vấn đề này, nhưng hiện tại, với năng lực của hắn, căn bản không làm được.
Đừng nói là hắn.
Cho dù là cường giả Quân Vương cảnh, cũng không có khả năng làm được.
Nguyên Thạch có thể tụ tập thành quáng, ít nhất dài ngàn dặm, phạm vi khuếch tán, nhất định rộng lớn.
Hơn nữa khả năng lớn nhất, hơi không để ý, sẽ khiến cho quáng mạch tán loạn, thậm chí nổ tung.
Nhưng buông tha như vậy, Mục Vân thật sự luyến tiếc.
Cuối cùng, Mục Vân vẫn tính toán, tạm thời ở lại, đào sâu một ít nguyên thạch, dùng để giữ lại.
Hơn nữa đến Ngũ Nguyên Thần Cảnh, một ít Nguyên Thú sâu bên trong, hắn cũng có thể đối phó.
Thuận đường hái thần thực thần quả, cũng không tệ.
Quan trọng nhất là, có thể tôi luyện thực lực của mình.
Hạ quyết tâm, Mục Vân bắt đầu hành động.
Liên tiếp mấy tháng, Mục Vân mỗi ngày ở trong quáng đạo, tu hành Thiên Khương Pháp Ấn cùng Cửu Đỉnh Thần Kiếm Thuật.
Hai môn tam phẩm Cổ Thần Quyết này, uy lực cương mãnh, bộc phát khí thế chưa từng có.
Mà Mục Vân lại càng chui tâm cân nhắc thiên địa lưỡng nghi quyết.
Cổ Thần Quyết này, chính là gốc rễ lập tông của Lưỡng Nghi Các.
Lưỡng Nghi Các Chủ có thể truyền thụ cho hắn, đủ để chứng minh Lưỡng Nghi Các Chủ coi trọng hắn.
Thiên Khương Pháp Ấn bộc phát, ngưng tụ thiên thạch khí, ngưng kết tụ thiên ấn.
Dấu ấn chồng lên nhau càng sâu sắc.
Nguyên lực ngưng tụ càng phong phú, uy lực của Pháp Ấn càng cường đại.
Mà Cửu Đỉnh Thần Kiếm Thuật, lại chú ý đại khí cương mãnh.
Kiếm khí cùng nguyên lực kết hợp, ngưng tụ cửu đỉnh, kiếm thuật này, có thể xưng viên mãn.
Mà hiện tại, Mục Vân đã có thể làm được đến mức độ ngưng tụ thất đỉnh.
Về phần Thiên Địa Lưỡng Nghi Quyết, Mục Vân cảm giác được, mình còn kém không ít hỏa hầu.
Môn Cổ Thần Quyết này, có thể trở thành truyền thừa Cổ Thần Quyết của Lưỡng Nghi Các, cũng không phải không không có đạo lý.
- Ngũ Nguyên Thần Cảnh, được xưng cao tầng Thiên Quân cảnh, cũng không sai, đúng là một đường ranh giới.
Mục Vân lẩm bẩm.
Đưa tay, hái một gốc hoa ngũ sắc.
Mặc dù hắn ta không biết bông hoa này là gì.
Nhưng giá trị nhất định không tầm thường.
Nguyên Thú thủ hộ, cũng không phải trình độ Ngũ Nguyên Thần Cảnh bình thường, hắn cũng bỏ ra sức lực rất lớn mới có thể giết được.
- Hô...
Thở ra một hơi, Mục Vân đứng dậy.
Mấy tháng nay, hắn vẫn chém giết, khiến cho cảnh giới của mình, khả năng lớn nhất vững vàng.
Cảnh giới tăng lên quá nhanh, cũng không nhất định nói chính là chuyện tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận