Vô Thượng Thần Đế

Chương 4261: Chí Tôn Cốt (1)

- Tiểu tử!
Thiết Tử Kiêu hiện tại lại cười nói:
- Lúc trước ngươi đùa giỡn chúng ta, ta có thể không so đo, địa huyết nguyên tương cho ta, chúng ta cứ như vậy rời đi, ngươi có thể sống sót hay không, xem chính ngươi.
- Thiết Tử Kiêu, ngươi có ý gì?
- Có ý gì là sao?
Thiết Tử Kiêu khinh bỉ nhìn về phía Triệu Khôn Minh, hờ hững nói:
- Ngươi thật cho rằng, chúng ta là cộng tác viên?
- Đã như vậy, vậy ta cũng chỉ có thể tranh đoạt.
Triệu Khôn Minh nổi giận.
Mục Vân là ngũ nguyên thần cảnh, có thể bình yên đến gần vị trí bên trong đại sảnh, cổ thần trận này, tính uy hiếp hẳn là không lớn.
Trên người hắn cũng có đồ bảo mệnh, chưa chắc không thể chống cự.
Mà bây giờ, so sánh ra, ngược lại Thiết Tử Kiêu mấy người, có vẻ bị động hơn một chút.
Tiểu tử kia, nếu thật sự bị mấy người Thiết Tử Kiêu nói động tâm, đưa huyết tương cho mấy người Thiết Tử Kiêu, hắn sẽ càng khó đoạt hơn.
Phải...
Ngay sau đó, Triệu Khôn Minh giết ra.
Với tốc độ cực nhanh, Triệu Khôn Minh tựa như một tia chớp, đi thẳng về phía Mục Vân.
Nhưng hiện tại, Mục Vân vẫn chưa động thủ.
Hắn đang chờ.
Chờ ba người Thiết Tử Kiêu cũng ra tay.
Hắn không tin, ba tên kia, không ra tay.
- Hỗn trướng.
Quả nhiên, Thiết Tử Kiêu, Mộ Thăng Không cùng Lạc Thiên Y ba người, nhịn không được ra tay.
Ba thân ảnh liên hợp một chỗ, trong nháy mắt giết ra.
Khanh...
Mà thân ảnh bốn người nhanh, Cổ Thần Trận khởi động càng nhanh hơn.
Sát phạt xuất ra, bên trong Cổ Thần Trận, từng đạo trận văn, hiện tại rực rỡ chói mắt.
Từng lông vũ màu đỏ giết về phía bốn người.
- Không xong!
Trong nháy mắt này, sắc mặt bốn người đều biến đổi.
Cổ thần trận này cũng không kém.
Mà là… Rất mạnh.
Bốn người hiện tại không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng phòng ngự.
- Giết ta, vậy cũng phải chuẩn bị tốt bị giết mới phải.
Mục Vân hiện tại thân ảnh đột nhiên phi phi chạy ra.
- Trảm!
Thần Mộc Kiếm cùng Thiên Địa dung lô hiện tại, trong nháy mắt giết về phía hai người trong đó.
Mộ Thăng Không cùng Lạc Thiên Y.
Phanh...
Tiếng nổ tung trầm thấp đánh vỡ phòng ngự của hai người ra một tia khe hở.
Nhưng một khe hở này cũng đủ rồi.
Phòng ngự của Mộ Thăng Không cùng Lạc Thiên Y bị phá vỡ một vết rất nhỏ, lông vũ màu đỏ kia trong nháy mắt xuyên thấu thân thể hai người.
Ầm...
Mục Vân hiện tại chém ra cửu đỉnh cổ kiếm.
Kiếm ra, mệnh mất!
- Không!
Thiết Tử Kiêu nổi giận gầm lên.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Phòng ngự Mộ Thăng Không cùng Lạc Thiên Y xuất hiện sơ hở, trận pháp công kích bá đạo, hai người đã chống đỡ không nổi.
Vào thời khắc mấu chốt, Mục Vân lại bổ sung hai kiếm.
Không chết, mới tà môn.
Thiết Tử Kiêu tức giận không thể chịu nổi, vội vàng lui về phía sau.
Nếu không lùi, hắn cũng phải chết.
Triệu Khôn Minh cũng vội vàng lui ra phía sau.
Trận pháp này, cũng không yếu như bọn họ nghĩ, ngược lại rất mạnh.
Mục Vân, cố ý dẫn bọn họ vào trong trận pháp.
Bốn người xông vào trong trận pháp.
Mộ Thăng Không cùng Lạc Thiên Y chết.
Triệu Khôn Minh và Thiết Tử Kiêu chật vật trở về.
Lần này, cho dù ánh mắt đám người Hồng Bình cùng Xích Linh Hoa, nhìn về phía Mục Vân cũng cẩn thận.
Mục Vân ngũ nguyên thần cảnh này làm cho người ta có cảm giác dị thường cường đại.
Thực lực so với Ngũ Nguyên Thần Cảnh bình thường lợi hại hơn, tâm tính cũng như thế.
Người bình thường bị đám người Triệu Khôn Minh, Thiết Tử Kiêu đuổi giết, chỉ sợ đã sớm hoảng hốt không chọn đường rồi.
Mục Vân ngược lại.
Còn nghĩ biện pháp phản sát hai người.
Chẳng qua lúc này, bất kể Hồng Bình, hay Xích Linh Hoa, Xích Linh Nguyệt, cũng không có bất kỳ ý tứ nhúng tay vào.
Triệu Khôn Minh và Thiết Tử Kiêu lui về, nhìn Mục Vân đứng trong trận pháp, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hai người từ đáy lòng tức giận không thôi.
Tên khốn này.
- Mục Vân, ta tất giết ngươi!
Thiết Tử Kiêu gầm nhẹ.
- Giết ta thì đến đây.
Mục Vân cười nói:
- Mộ Thăng Không cùng Lạc Thiên Y chờ ngươi, ngươi không báo thù cho bọn họ sao? Vậy thì xông vào là được rồi.
- Ngươi.....
Thiết Tử Kiêu tuy tức giận đến cực điểm, nhưng vẫn chưa đến mức mất đi lý trí.
Mục Vân càng kích tướng, hắn càng không thể xúc động.
Mục Vân đã nói hai lần, lại nói, chính là ngu xuẩn.
- Mấy vị chậm rãi tiêu khiển, ta đi trước xem xét một phen, coi như dò đường cho chư vị.
Mục Vân dứt lời, cũng không do dự, xông vào trong đó.
Hiện tại, Hồng Bình, Xích Linh Hoa, Triệu Khôn Minh cùng với Thiết Tử Kiêu bốn phương, hai mặt nhìn nhau.
- Chư vị, chờ tiếp, tiểu tử kia sẽ chuyển hết đồ ở bên trong!
Thiết Tử Kiêu oán hận nói.
- Ta muốn mạng của hắn, các ngươi cũng vì tầm bảo, sao không liên thủ, phá trận này.
- Phải sốt ruột, cũng là ngươi sốt ruột.
Hồng Bình không mặn không nhạt nói:
- Chúng ta cũng không vội vàng.
Vừa rồi, mấy người Ngô Vân đã nói cho hắn biết.
Mục Vân, chính là mấy người bọn họ đuổi giết lúc trước không giải thích được xuất hiện từ trong một cổ điện.
Người này có lẽ rất hiểu biết về nơi này.
Lúc này, mấy người đều có tâm tư riêng.
Phá vỡ trận pháp, cũng không phải việc khó, bất quá lãng phí thời gian, thậm chí cần hạ chút vốn liếng.
Bây giờ, không ai muốn lãng phí.
Trước mắt, phải xem ai có thể chống đỡ được.
Thiết Tử Kiêu khẽ quát:
- Ta thật sự không có cách nào mở ra trận này, nếu không, vừa rồi đã đuổi giết tiểu tử kia.
- Thiết Tử Kiêu, phụ vương ngươi chính là Thiết Vương, đường đường là cường giả Thánh Quân, ngươi đến đây thử luyện, phụ thân ngươi không cho ngươi một ít đồ bảo mệnh, ai tin?
Hồng Bình cười nhạo nói.
Bốn phương hiện tại, hơn trăm người đứng ở trước trận pháp, trong khoảng thời gian ngắn, cư nhiên giằng co.
Mà hiện tại, Mục Vân lại tiến vào hậu sảnh.
Đi tới hậu sảnh, nhìn về phía trước, ánh mắt Mục Vân ngẩn ra.
Sảnh sau trông rộng hơn sảnh trước.
Đúng vậy, chính là rộng lớn.
Toàn bộ sảnh sau, từng cột đá chống đỡ, tứ khai bát hợp, đại khí bàng bạc, dài rộng ngàn thước, đại khí nguy nga.
Mà phóng mắt nhìn lại, trống trải vô cùng.
Ở chỗ sâu nhất trong hậu sảnh, từng đạo ánh sáng lóng lánh. Mục Vân theo hào quang kia, đi vào sâu trong.
Chỉ thấy chính giữa, trên một cái ghế ngồi, một thân ảnh bình yên đang ngồi.
Nói là thân ảnh, thật ra, là một khung xương.
Quần áo trên người khung xương đã sớm nghiền nát, nhưng xương cốt kia lại tản ra màu trắng ánh sáng nhàn nhạt.
Giống như dạ minh châu thông suốt.
- Hài cốt này...
Mục Vân trong lúc nhất thời có chút thất thần.
- Chí tôn cốt!
Quy Nhất mở miệng.
- Chí tôn cốt?
- Ừm!
Quy Nhất nghiêm túc nói:
- Ngươi hiện tại đến Thiên Quân ngũ nguyên thần cảnh, tam đại cảnh giới sau của Thiên Quân, Quân Vương, Thánh Quân, Đế Quân.
- Vượt qua Đế Quân, chính là Chí tôn thần cảnh.
- Chí tôn thần cảnh, tu luyện chí tôn thể, rèn luyện huyết mạch Chí tôn, ngưng tụ chí tôn cốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận