Vô Thượng Thần Đế

Chương 4264: Ta Thực Sự Sợ Ngươi? (1)

Thời đại Thái Cổ, Thương Thiên chưởng đạo.
Thời đại Viễn Cổ, Hoàng Thiên chưởng đạo.
Thời đại hiện nay, Đế Minh chưởng đạo.
Đó là đoạn thời gian không thể truy ngược để tìm hiểu.
Thương Thiên cùng Hoàng Thiên, đều thuộc hạng người hào hùng đỉnh thiên lập địa, há lại có thể đơn giản chết như vậy?
Giữa lúc này, có quá nhiều chuyện không thể biết được.
Nhìn từng dãy phòng ốc trước người, Mục Vân cất bước vào.
Những phòng ốc này, kiến tạo rất chỉnh tề, mỗi một tòa đều cao hơn mười thước.
Mà một ít cửa gỗ trong phòng, lại là hư hỏng, một ít cũng bảo quản hoàn hảo.
Mục Vân hiện tại, tiện tay bước vào trong một tòa cửa gỗ sứt nát bên cạnh.
Đập vào mắt, bàn ghế sắp xếp chỉnh tề, bên trái là phòng ngủ, bên phải là tồn tại tương tự như phòng tu luyện.
Nhìn kỹ, không có nơi kỳ lạ.
Vừa đi vào, Mục Vân kiểm tra từng gian phòng ốc, từng dãy từng dãy, đều như thế.
Nơi này, càng giống tẩm điện của môn nhân đệ tử.
Mục Vân chưa từ bỏ ý định, tiếp tục điều tra.
Nhưng hiện tại, trong hành lang, từng đạo khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện.
Triệu Khôn Minh, Thiết Tử Kiêu rốt cục cũng tới.
Mục Vân không tìm kiếm nữa, trú trong một đại điện, che lấp khí tức hồn phách, lẳng lặng chờ đợi.
Hiện tại, Triệu Khôn Minh, Thiết Tử Kiêu, Xích Linh Hoa cùng với Hồng Bình mấy người tràn vào hành lang.
- Đáng chết!
Thiết Tử Kiêu mắng:
- Mục Vân là một tên khốn kiếp, nhất định đã ôm hết tất cả vào túi mình.
- Hỗn đản.
Bốn phương chịu đựng đến cuối cùng, vẫn là hắn lấy ra chí bảo của mình phá bỏ Cổ Thần Trận.
Vì Mục Vân, lần này, hắn thiệt thòi lớn.
Hiện tại, nghĩ đến Mục Vân, tức giận không thể kiềm chịu được.
- Tiền sảnh, hậu sảnh, hành lang, trống rỗng, hai loại khả năng, nơi này trống rỗng, cái gì cũng không có.
- Một khả năng khác chính là, nơi này bí bảo rất nhiều, đều bị Mục Vân ôm hết.
Triệu Khôn Minh hiện tại cũng mở lời.
So với giả định này, hắn nghiêng về loại thứ hai.
Cung điện to như vậy, làm sao có thể không có một chút gì?
Từ cổ thần trận cấp ba ở tiền sảnh cung điện mà xem, nơi này, ít nhất có không ít vật liệu cực kỳ quan trọng đối với Thiên Quân.
Nhưng bây giờ, rắm cũng không nhìn thấy một cái.
Từ khi đại điện mở ra, đến bây giờ, cũng chỉ có một mình Mục Vân ở đây.
Không phải hắn, còn ai nữa?
Xích Linh Hoa cùng Xích Linh Nguyệt mặc kệ người khác, hai người kết bạn, nhất thời rời khỏi nơi đây.
Phòng ốc to lớn như vậy, Mục Vân cho dù tốc độ có nhanh hơn nữa, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn, thu thập không còn.
Hơn nữa, cùng những người này ở cùng một chỗ, rốt cuộc sẽ gặp phải phiền toái gì, còn nói không chính xác.
Sắc mặt Triệu Khôn Minh không tốt, dẫn người cũng bắt đầu lục soát một gian phòng.
Hồng Bình nhìn Thiết Tử Kiêu, không để ý tới, mang theo đám người Ngô Vân, Hồ Song Song và Tiết Văn Uyên rời khỏi nơi này.
Hiện tại, ngược lại Thiết Tử Kiêu, trở thành bên yếu nhất.
Lúc đầu có Mộ Thăng Không cùng Lạc Thiên Y làm bạn, ba người liên thủ, đối phó Thất Nguyên Thần Cảnh, vấn đề không lớn.
Nhưng bây giờ, chỉ có mình hắn.
Điều đó hoàn toàn khác.
Một mình hắn, làm sao có thể tranh giành với Xích Linh Hoa, Triệu Khôn Minh, Hồng Bình?
- Tất cả mọi người cẩn thận một chút.
Thiết Tử Kiêu khẽ quát:
- Hiện tại chúng ta bị động, có việc đừng làm bậy.
- Thiết Thước, ngươi nhanh chóng đi tìm người, nếu có thể gặp được đại ca ta, để cho hắn nhất định phải tới, cứ nói có thứ tốt hắn bước vào Quân Vương.
- Vâng.
Thiết Thước nhất thời dẫn theo hai người, rời khỏi nơi này.
Đừng nói Thiết Tử Kiêu lần này bị Mục Vân chọc tức giận đến phát điên, bọn họ cũng vậy.
Bị Mục Vân xem như khỉ đùa giỡn xoay quanh.
Bọn họ làm sao chịu được ủy khuất như vậy.
Thiết Tử Kiêu lúc này mới nhìn về phía trước, mở lời:
- Đều lấy lại tinh thần cho ta.
- Nhớ kỹ, mặc kệ những người đó, chúng ta chuyên tâm tìm kiếm Mục Vân.
- Ngũ Nguyên Thần Cảnh, hai người mang theo bốn người, sáu người một đội, tách ra tìm kiếm, bất cứ lúc nào giữ liên lạc.
- Vâng.
Thiết Tử Kiêu dứt lời, mọi người nhất thời tách ra.
Ánh mắt Thiết Tử Kiêu lạnh lùng.
Mục Vân, Mục Vân, phải chết.
Ngũ nguyên thần cảnh, bị một ngũ nguyên thần cảnh đùa giỡn như thế, mặc cho ai cũng không thể chịu nổi đáng.
Giờ khắc này, Mục Vân ủy thân ở trong một tòa nhà, ngồi yên chờ đợi.
Bây giờ, hàng trăm người từ khắp nơi đã đi vào đây.
Nếu không chú ý, hắn ta sẽ bị phát hiện.
Chi bằng ngồi ở chỗ này, lẳng lặng chờ đợi.
Đầu ngón tay hơi động, từng trận văn ngưng tụ, khóe miệng Mục Vân hiện lên một nụ cười, giống như mãnh hổ chờ đợi con mồi mắc câu.
- Sẽ là ai, xui xẻo đây?
Thì thầm, biến mất vô hình...
- Thế tử gia, tiểu tử kia, tám phần biết chúng ta tiến vào, đã sớm trốn đi.
- Đúng vậy, chỉ cần hắn lộ diện, đó chính là phải chết không thể nghi ngờ.
Trong một gian phòng, Thiết Tử Kiêu dẫn người xem xét bài trí trong phòng, vài người đi theo nghị luận.
Thiết Tử Kiêu cắn răng nói:
- Tên hỗn đản kia, đừng để ta gặp được hắn, nếu không, nhất định sẽ để cho hắn chết không có chỗ chôn.
- Thiết đại ca Lục Nguyên Thần Cảnh, tiểu tử Kia Ngũ Nguyên Thần Cảnh mà thôi, cộng thêm mấy người chúng ta, hắn chạy đi đâu?
Một người cười nói:
- Chỉ cần nhìn tiểu tử kia, có thể tránh thoát hay không.
Sắc mặt Thiết Tử Kiêu phẫn nộ.
Mục Vân quả thật quá đáng ghét.
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần nghĩ đến Mục Vân, phẫn nộ trong lòng sẽ dâng trào.
Nếu có thể làm thịt Mục Vân, không thể tốt hơn.
- Nhớ kỹ.
Nhìn mọi người, Thiết Tử Kiêu nói:
- Tiểu tử kia, âm hiểm nhất, gặp được hắn, nhất định không thể mạo hiểm.
- Vâng.
- Ừm.
Mấy người nhìn bốn phía phòng, kiểm tra cẩn thận.
Sưu...
Trong phút chốc, một tiếng nổ vang lên.
Ngay sau đó, một thân ảnh đột nhiên giết ra.
Tiếng động vang lên, một cỗ lực lượng cuồng bạo phóng thích ra.
- Trảm!
Phanh...
Hai võ giả Ngũ Nguyên Thần Cảnh trong nháy mắt mất mạng.
Mà cùng lúc đó, trên vách tường phòng, trên đại môn, xuất hiện từng đạo trận văn.
Một tòa trận pháp, hiện tại khuếch tán.
- Ai?
Thiết Tử Kiêu theo bản năng một kiếm giết ra.
Nhưng căn bản không trảm được người ra tay.
- Đương nhiên là ta.
Mục Vân hiện tại đi ra, khẽ cười nói.
- Sau lưng nghị luận người khác dài ngắn, cũng không tốt đâu.
Mục Vân nhìn Thiết Tử Kiêu trước người, cười nói:
- Chi bằng thống thống khoái khoái đánh một hồi.
- Mục Vân.
Thiết Tử Kiêu nhìn thấy Mục Vân, trong nháy mắt giết ra.
Mấy người bên cạnh cũng lao ra.
Chỉ là, mấy người kia còn chưa lao ra vài bước, đột nhiên, lực lượng dưới chân bị hạn chế, trong lúc ầm ầm, thân thể dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận