Vô Thượng Thần Đế

Chương 427: Hắc Viêm Phích Lịch Đạn (1)

Chỉ là, nhìn hồi lâu, vẻ mặt Tần Mộng Dao đau khổ nói:
- Tâm nhi muội muội, muội có thể xem hiểu sao?
- Có thể xem hiểu một chút xíu, Vân ca thỉnh thoảng cũng giúp ta giải thích một ít.
- Lợi hại!
Tần Mộng Dao dựng dựng lên ngón tay, nói:
- Ta thì một chút cũng xem không hiểu.
Nghe thấy lời này, trên mặt Vương Tâm Nhã lộ ra vẻ mỉm cười.
Nàng tự hỏi không bằng thể chất đặc thù của Tần Mộng Dao, mà Tần Mộng Dao đã bước vào đến Niết Bàn cảnh, nhất tầng Hồn Đàn chính là băng phách thần đàn, cho dù có cố gắng thì nàng cũng không thể đuổi theo bước chân Tần Mộng Dao.
Cho nên, khi nàng phát hiện mình có phần lý giải đối với trận pháp thì đã quấn lấy Mục Vân, để Mục Vân dạy bảo nàng.
Nàng không muốn kéo chân sau Mục Vân, mà muốn trợ giúp Mục Vân.
Có thể bồi tiếp hắn, tương lai đứng ở đỉnh cao của cửu thiên chi thượng, tiếu ngạo thế gian.
- Tề Minh, Cổ Vũ Phàm, hai tiểu khốn kiếp các ngươi đến đây.
Trong khí phòng đột nhiên truyền đến âm thanh của Mục Vân.
Nghe thấy lời này, hai người Tần Mộng Dao cười khổ một tiếng, lắc đầu.
Mục Vân từ trước đến nay là làm việc xuất quỷ nhập thần, không theo lẽ thường ra bài, lần này lại muốn làm cái gì, ai cũng không biết.
Lần này muốn làm gì, ngay cả chính Mục Vân cũng không biết.
Chỉ là, sau khi nghe lời Vũ Thanh Mộc nói, Mục Vân đột nhiên nghĩ ra một ý kiến.
Bản thân hắn ẩn chứa thiên hỏa, chính là bản chủ ý thức của hai đại thiên hỏa, thiên hỏa lấy mãi không hết, dùng mãi không hết.
Mà lôi điện và hỏa diễm không thể nghi ngờ là phương pháp đối phó ma thú tốt nhất.
Đã như vậy, vì sao không thể luyện chế ra một linh khí đặc biệt nhằm vào ma vật.
Mà linh khí đã có thể tạo thành lực sát thương trên phạm vi lớn, lại có thể mỗi người cầm một món, thậm chí là mười mấy món, Mục Vân tinh tế suy nghĩ phía dưới, bắt đầu chuẩn bị.
Mà mấy ngày nay, Mục Vân mang theo hai vị ái đồ Cổ Vũ Phàm và Tề Minh, cả ngày ở trong khí phòng, thậm chí ngay cả hai vị mỹ kiều thê đều đặt ở phòng trống mặc kệ không hỏi, hoàn toàn là si mê đến cực hạn.
Nhưng gần đây, trong Vân Minh lại thỉnh thoảng truyền đến một trận tiếng oanh minh, tiếng oanh minh chói tai giống như mặt đất đều chấn động.
Mà mấy người Mục Vân thì thỉnh thoảng toàn thân trên dưới một mảnh cháy đen, từ trong phòng luyện khí chật vật chạy ra.
Dần dần, ngay cả Cổ Vũ Phàm là đại sư về vấn đề này cũng chịu không được, mấy lần dùng các loại lý do từ chối, thế nhưng mỗi một lần đều bị Mục Vân không nể tình kéo vào trong phòng luyện khí, vô tình chà đạp tàn phá.
Mà toàn bộ Luyện Khí các càng không biết bị Mục Vân làm nổ nát bao nhiêu đan lô, mấy Luyện Khí Thất.
Hiện tại, Luyện Khí Thất nghiễm nhiên đã trở thành nơi đáng sợ nhất của đám người Vân Minh.
Nói không chừng có một ngày sẽ bị tiếng oanh minh đột nhiên xuất hiện, trực tiếp tạc thượng thiên.
- Ha ha... Ha ha...
Nhưng bận rộn thời gian nửa tháng, rốt cục đến một ngày, Mục Vân cười ha ha, toàn thân trên dưới một mảnh đen kịt, ngay cả trên mặt cũng một mảnh xám đen.
- Xong rồi! Rốt cục xong rồi!
Mục Vân cười ha ha, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh chút nào.
- Sư tôn, cái gì được rồi?
Nhìn bộ dáng Mục Vân giống như ngu dại, Mặc Dương nhịn không được dò hỏi.
- Bảo bối xong rồi!
Mục Vân cười ha ha nói:
- Lần này, ma kiếp đại loạn chính là ngày Vân Minh ta quật khởi, Thánh Đan tông, Thiên Tà đảo, Lục Ảnh huyết tông, Tụ Tiên các, Vân gia, các ngươi đều chờ lấy cho lão tử!
Nhìn một hạt châu lớn chừng ngón cái đen sì trong tay, Mục Vân tràn đầy lòng tin nói.
- Sư tôn, trong tay ngài rốt cuộc là cái gì?
- Ừm, dù sao cũng nên đặt tên cho nó, vậy gọi là Hắc Viêm Phích Lịch Đạn!
- Hắc Viêm Phích Lịch Đạn?
- Hắc Viêm Phích Lịch Đạn?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, đám người kinh ngạc một trận.
- Đây là ta dùng thiên hỏa làm chủ, luyện chế ra một món linh khí... Không biết đẳng cấp gì, mặc dù chỉ là dùng được một lần, thế nhưng lại có thể sản xuất số lượng lớn, luyện chế số lượng lớn, đến lúc đó sẽ cho bọn hắn thế nào là khó chịu.
Cổ Vũ Phàm gãi đầu nói:
- Sư tôn, ngài nói thật mơ hồ, đây rốt cuộc có tác dụng gì!
- Đi theo ta!
Mục Vân cười thần bí, mang theo đám người đi thẳng ra ngoài Đông Vân thành.
Trọn vẹn rời khỏi Đông Vân thành ngoài trăm dặm, Mục Vân mới dừng lại.
- Sư tôn, cần phải cách xa như vậy sao?
Cổ Vũ Phàm không hiểu, lần nữa mở miệng nói.
- Nhìn kỹ!
Mục Vân cũng không giải thích, sự thật thắng hùng biện, đợi chút nữa, đương nhiên sẽ để bọn hắn trợn mắt hốc mồm.
- Đều lui ra phía sau!
Mục Vân ra lệnh một tiếng, phi thân lên, vọt thẳng đến giữa không trung.
Mà trong tay hắn, hạt châu màu đen chỉ lớn chừng ngón cái kia, trên đó phủ đầy hoa văn linh dị, dưới ánh mặt trời, lóng lánh quang mang hắc sắc.
- Đều bịt lỗ tai lại!
Mục Vân mở miệng quát.
Chỉ là nghe thấy lời này, trong mọi người, mấy người che lỗ tai, thế nhưng vẫn có mấy người, cũng không che lỗ tai.
Hạt châu màu đen lớn chừng ngón cái, có thể bộc phát ra lực lượng gì?
Có thể nổ ra một cái hố rộng trăm mét đã rất không tệ!
Một số người cho rằng, Mục Vân chỉ thích cố lộng huyền hư.
Cổ Vũ Phàm chính là một trong số đó.
Nhìn Mục Vân, Cổ Vũ Phàm tuyệt không che lỗ tai lại, ngược lại là tiến lên một bước, khiêu khích nhìn Mục Vân.
Mỉm cười, Mục Vân cũng không nhiều lời.
Trực tiếp ném hạt châu màu đen trong tay ra.
Oanh...
Trong khoảnh khắc khi hạt châu màu đen vừa bay ra, một âm thanh nổ vang đinh tai nhức óc nháy mắt vang lên.
Toàn bộ mặt đất giống như cũng đang run rẩy, hạt châu kia nổ tung, từng viên hoả tinh màu đen tản ra bốn phía, thiêu đốt toàn bộ mặt đất.
Mà giờ khắc này, đám người phóng nhãn nhìn lại, trong phạm vi ngàn mét, mặt đất xuất hiện một cái hố to sâu đến mấy chục mét, mặt ngoài hố to kia, bùn đất hiện ra cháy đen.
Một hạt châu lớn chừng ngón cái mà lại có uy năng như thế, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
- Ha ha...
Mục Vân lộ ra cực kì vui vẻ, cười ha ha nói:
- Hắc Viêm Phích Lịch Đạn, tại sao trước đó lão tử lại không nghĩ tới chứ, không muộn, hiện tại cũng chưa muộn lắm!
Mục Vân cười ha ha, nhìn về phía đám người nói:
- Nổ tung lên, cho dù là võ giả Thông Thần cảnh, sơ ý một chút cũng sẽ bị nổ chết, nếu tung ra trong Hồn Đàn của võ giả Niết Bàn cảnh, hơi không cẩn thận, Hồn Đàn cũng sẽ bị nổ tung, cho dù không chết thì cũng là nguyên khí đại thương.
Như vậy!
Mấy người Cảnh Tân Vũ, Hoàng Vô Cực, Lâm Chấp lập tức ngẩn người.
- Cái gì?
Lúc này, Cổ Vũ Phàm móc lấy lỗ tai, rống to:
- Mục đạo sư, vừa rồi ngươi nói cái gì?
- Mục đạo sư nói, ngươi, đời này xem như xong đời rồi, triệt để điếc!
Cảnh Tân Vũ níu lấy Cổ Vũ Phàm lỗ tai, rống to.
- Ngươi nói cái gì? To hơn một tí, ta nghe không rõ!
- Đáng đời! Vừa rồi nói ngươi bịt lỗ tai lại, dùng chân nguyên che tai thì ngươi không nghe, hiện tại biết khổ chưa.
Cảnh Tân Vũ cười ha ha nói.
Mà nhìn hố sâu trên đất, trên trán Mục Vân lộ ra một vòng ngưng trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận