Vô Thượng Thần Đế

Chương 4301: Ai mới là Kiểm Lậu Vương

Mạc Ngọc Hải lúc này đôi mắt hoảng sợ không thôi.
- Lôi đường chủ. Chúng ta... Chúng ta hãy chấp nhận thua cuộc.
Mạc Ngọc Hải hiện tại hô:
- Nhị ca chết rồi, chúng ta sẽ không phải là đối thủ của đại ca, chúng ta nhận thua đi.
Hiện tại, sắc mặt Mạc Ngọc Hải khó coi.
Lôi Tranh càng tức giận không thể cưỡng lại.
Tên này.
- Đại ca!
Phốc một tiếng, Mạc Ngọc Hải quỳ xuống.
- Đại ca, đại ca, đều là nhị ca bảo ta làm như vậy, ta cũng không có biện pháp, đại ca, ngươi tha cho ta chứ?
Mạc Ngọc Hải quỳ xuống đất, từng bước đi tới trước người Mạc Anh Hóa, rầm rầm dập đầu.
- Ngươi thành tâm hối hận, ta tất nhiên sẽ không giết ngươi.
Mạc Anh Hóa hiện tại cười nói:
- Lôi Tranh, Mạc Cát Cát đã chết, Mạc Ngọc Hải, chính là bùn nhão không đỡ được tường, ngươi còn muốn như thế nào?
- Bốn vị đường chủ đều là cường giả Thiết Cốt Cảnh, Mạc Anh Hóa ta, tất nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi.
- Không có Mạc Cát Cát, bốn người các ngươi không còn là một khối thùng sắt nữa. Không bằng… Quy thuận ta.
- Ngươi nằm mơ.
Lôi Tranh quát một tiếng:
- Chuyện hôm nay, ta nhất định sẽ bẩm báo các chủ, các chủ tất giết ngươi.
- Mạc Ngọc Hải, ngươi là một tên khốn, đồ không có tiền đồ.
- Lôi Đường Chủ, chúng ta nhận thua đi.
Mạc Ngọc Hải nước mắt nước mũi chảy dài.
- Đồ hỗn trướng.
Lôi Tranh nổi giận gầm lên.
Phun ra một ngụm máu tươi, Lôi Tranh hiện tại cũng đạt tới cực hạn.
- Lôi đường chủ, cần gì phải thế?
Mạc Anh Hóa cười nhạo một tiếng.
- Đúng vậy, cần gì phải thế?
Mạc Ngọc Hải xoay người, khổ sở khuyên nhủ.
Chỉ là đột nhiên, phốc xuy một tiếng, lúc này vang lên.
Mạc Ngọc Hải một kiếm, đâm thủng bụng Mạc Anh Hóa.
- Đại ca, ngươi nói cần gì phải thế?
Mạc Ngọc Hải hiện tại, khóe miệng một nụ cười, đột nhiên dâng lên.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Mục Vân một câu nằm gai nếm mật, thiếu chút nữa thốt ra.
Mạc Ngọc Hải, đang diễn.
Trong đại điện, hiện tại chỉ còn lại mấy người, mở to miệng.
Mạc Ngọc Hải, thực sự đang diễn.
Không ai phát hiện ra, Mạc Ngọc Hải là giả vờ.
Hiện tại, hơi thở trên người Mạc Ngọc Hải đột nhiên thay đổi.
Không phải Lục Nguyên Thần Cảnh, mà là Thất Nguyên Thần Cảnh.
Đứng dậy, nhìn biểu tình khó tin của Mạc Anh Hóa, khóe miệng Mạc Ngọc Hải hiện tại khẽ nhếch lên.
- Trên thực tế, ngươi và Mạc Cát Cát, tất cả đều ngu ngốc.
- Các chủ chi tranh, há có thể cho hai người các ngươi?
- Thật sự coi Mạc Ngọc Hải ta là ngu xuẩn?
Khí tức trên người Mạc Ngọc Hải từ từ tăng lên.
Phốc một tiếng, Mạc Anh Hóa ngã xuống đất.
Mạc Ngọc Hải thu hồi trường kiếm.
- Lôi thúc, nhị ca ta là một tên ngu xuẩn mà thôi, phụ tá hắn, chi bằng phụ tá ta.
Mạc Ngọc Hải lúc này, mặt mỉm cười.
Sự tình lại đổi hướng gió.
Mục Vân nếu không phải chứng kiến toàn bộ, quả thực không dám tin.
Mạc Ngọc Hải, ngưu nhân.
- Ngươi vẫn luôn ngụy trang.
Lăng Song Thành mắng một tiếng, bóng dáng chợt lóe, nhanh chóng rời đi.
Chỉ là hắn chạy thoát, hai ba người bên cạnh lại chạy không thoát, bị Mạc Ngọc Hải dễ dàng giải quyết.
Hiện tại, Mục Vân hơi sững sờ.
Mạc Ngọc Hải giải quyết những người đó, còn lại... Không phải là giết người diệt khẩu sao?
- Các ngươi không cần sợ.
Mạc Ngọc Hải một lần nữa nói:
- Ta cần mấy người các ngươi, cùng ta diễn một vở kịch.
- Diễn kịch?
Lôi Tranh khó hiểu.
Mạc Ngọc Hải bước ra nói:
- Lôi thúc, chuyện này, chúng ta toàn bộ đẩy lên người Mạc Anh Hóa, kể cả chuyện Mạc Anh Hóa nói lúc trước cho phụ thân nghe.
- Ngươi nói, Mạc Thành Không đến Kim Cốt Cảnh, cùng phụ thân Kim Cốt Cảnh, ai lợi hại hơn?
- Để cho bọn họ đấu, chúng ta ngồi ngư ông thu lợi.
- Phụ thân mặc dù có thể giết Mạc Thành Không, cũng chỉ sợ bị trọng kích, chúng ta nhân cơ hội này, giết phụ thân, vị trí Các chủ, chính là của ta.
- Đến lúc đó, bảy đại trưởng lão, không đáng lo.
Lôi Tranh hiện tại nhìn Mạc Ngọc Hải, sắc mặt đầy hoảng sợ.
Đây có thực sự là Mạc Ngọc Hải trông ngu ngốc trong ngày xưa không?
- Cẩn tuân Tam công tử phân phó.
Lôi Tranh chắp tay nói.
- Chẳng qua, còn thiếu một chuyện cuối cùng.
Mạc Ngọc Hải lúc này đột nhiên nói.
- Tam công tử, xin nói.
- Ta cần Lôi thúc… Chết.
Phốc xuy một tiếng, vang lên.
Lôi Tranh vốn trọng thương ở thân, ở cự ly gần như vậy, không có bất kỳ phòng bị gì.
Sát khí Mạc Ngọc Hải ngưng tụ đến cực hạn.
- Ngươi......
- Lôi thúc, xin lỗi rồi!
Mạc Ngọc Hải lại nói:
- Ngươi chết, Bảo Băng trưởng lão chết, hai đại thiết cốt cảnh, ta trở về biểu diễn một phen, Lăng Song Thành có lời khó biện minh, phụ thân cùng Mạc Thành Không, tất sẽ có một trận chiến.
- Ngươi chết, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Mục Vân thật muốn vỗ tay khen ngợi.
Mạc Ngọc Hải, nhân tài!
Giả ngu giả ngây ngốc, đi theo Mạc Cát Cát.
Mạc Cát Cát chết, Mạc Anh Hóa hóa chết.
Hai đại Thiết Cốt Cảnh cường giả đã chết.
Hắn trở về còn không phải muốn nói như thế nào sẽ nói như thế ấy?
Đến lúc đó, Mạc Huyền Thiên cùng Mạc Thành Không đánh nhau...
Mạc Thành Không rất có thể không phải đối thủ của Mạc Huyền Thiên.
Hai người vạn nhất liều mạng ngươi chết ta sống, Mạc Ngọc Hải chính là người thắng cuối cùng.
Tên này, tính toán quá hay.
Chỉ là hiện tại, đáy lòng Mục Vân càng vui vẻ.
Trong thực tế, hắn chỉ làm một vài điều.
Mạc Thái Vân chết, chọc giận Mạc Cát Cát.
Cắt đứt Mạc Anh Hóa thăng cấp.
Lại tập kích Mạc Cát Cát.
Nhưng vô hình lại giúp Mạc Ngọc Hải giả ngu giả ngây ngốc chiến thắng sau cùng?
Không, Mạc Ngọc Hải không phải Kiểm Lậu Vương.
Hắn mới đúng.
- Ta mới là Kiểm Lậu Vương lớn nhất.
Trong lòng Mục Vân vui vẻ nghĩ.
Mạc Ngọc Hải bố trí hết thảy, Mạc Huyền Thiên cùng Mạc Thành Không hai người, chỉ cần có một người trọng thương, đó chính là cơ hội của hắn.
Huyền Thiên Các!
Hắn đã định!
- Mấy người các ngươi, biết nói như thế nào rồi chứ?
Nhìn ba bốn người còn sót lại, Mạc Ngọc Hải từ từ nói:
- Mạc Anh Hóa và Mạc Cát Cát phát sinh tranh chấp, tàn sát lẫn nhau, Lôi Tranh đường chủ bị giết, Bảo Băng trưởng lão bị giết.
- Lăng Song Thành cấu kết với Mạc Anh Hóa, hai cha con Mạc Thành Không, ý đồ lật đổ sự thống trị của Huyền Thiên Các. Chúng ta liều chết đào thoát, trở về báo tin, báo cho phụ thân.
- Thuộc hạ hiểu rõ.
Ba bốn người đều gật đầu.
Mạc Ngọc Hải nhìn kỹ bốn người còn sót lại, trong đó còn có Mục Vân.
Nhìn Mục Vân một lát, Mạc Ngọc Hải không nói nhiều.
Bốn người này, hiện tại không thể chết.
Lời nói của một mình mình, phụ thân chưa chắc tin, hơn nữa còn có mấy đệ tử là nhị ca mời chào, có lẽ phụ thân sẽ dao động.
Dù sao sau khi việc này kết thúc, lại giết mấy người này, cũng không có gì đáng ngại.
Thấy Mạc Ngọc Hải không có sát khí, Mục Vân cũng thở ra một hơi.
Mạc Ngọc Hải nếu ở đây giết hắn, vậy hắn phải động thủ giết Mạc Ngọc Hải.
Vở kịch hay không thể diễn được nữa.
Mục Vân vô cùng chờ mong kế tiếp, bên trong Huyền Thiên Các phát triển.
Bốn người cùng nhau rời khỏi nơi này, màn đêm, dần dần hàng lâm.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận