Vô Thượng Thần Đế

Chương 4321: Cho ăn bể bụng ba kiếm đi (2)

Hắn có gì phải sợ?
La Phong lúc này, sát khí tung hoành.
Sĩ có thể giết, không thể làm nhục.
Hắn đã bị nhục, nữ nhân của mình, tuyệt đối không được.
Thù này không báo, thề không làm người.
- Dùng chuôi vương thần khí này.
Mục Vân xóa đi trường đao hồn ấn mà Đồ Cương sử dụng, ném cho La Phong. Nói:
- Không phải vương thần khí bình thường.
- Ừm.
La Phong gật đầu, xoay người chém giết.
Bàn Cổ Linh càng giết đến không còn manh giáp ở trong Thiết Cốt Cảnh.
Mục Vân nhìn về phía ba người còn lại.
Ba người này, ngay cả vương thần khí cũng không có.
Vương thần khí, quân vương dùng, nhưng giá trị quá mức trân quý.
Lưỡng Nghi Các chỉ có một kiện.
Đồ diệt Huyền Thiên Các, Mục Vân ở trong Huyền Thiên Các cũng chỉ phát hiện Huyền Thiên Thần Kiếm một kiện.
Lúc trước Mạc Thành Không muốn giết Mạc Huyền Thiên, đầu tiên chính là lừa gạt lấy được thanh vương thần khí Huyền Thiên thần kiếm này.
Đủ để nhìn ra, giá trị của vương thần khí đối với của Quân Vương, dị thường quan trọng.
Ba người ở trong cung điện, triệt để giết, không quan tâm.
Mục Vân bộc phát ra sát khí càng cường thịnh.
Ba thân ảnh, bị hắn đuổi tới góc, không còn đường lui.
- Chịu chết đi!
Ba người này, cũng không có vương thần khí trong tay.
Mục Vân khẽ quát, giết ra.
Phanh...
Chém xuống ba trảm, một Quân Vương Ngân Cốt Cảnh, mất mạng.
Cuối cùng, Mục Vân dứt khoát ngay cả Lưu Quang Hoàng kiếm trảm cũng không thi triển, chỉ dùng trung cấp kiếm phách đơn thuần, chém ra, phóng thích ra kiếm khí cường đại.
Giờ khắc này, trong đại điện, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Hơn mười võ giả Quân Vương Thiết Cốt Cảnh bị Bàn Cổ Linh ngăn lại, một người cũng đừng hòng chạy.
Mục Vân hiện tại, dừng chân không tiến về phía trước.
Nhìn bốn phía, trong ánh mắt Mục Vân mang theo một tia hàn mang.
Hơn mười thiết cốt cảnh, bốn gã Ngân Cốt Cảnh.
Đủ để hắn nuốt.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Mà lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên.
Cách đó không xa, một thân ảnh từ ngoài đại điện phóng ra, bay lên đỉnh điện, nhìn về phía cung điện của ba người Mục Vân.
Đợi đến khi nhìn thấy đỉnh cung điện rách nát không chịu nổi, sắc mặt thân ảnh kia tràn đầy lạnh lẽo.
Có người ra tay với Đồ Cương.
Ai táo bạo như vậy?
- Muốn chết!
Sau một khắc, thân ảnh xuất hiện trên đỉnh cung điện.
Một chưởng, kim quang đầy trời, hiện tại chụp xuống.
Ầm...
Tiếng nổ vang lên.
Chưởng ấn chấn động, tiếng đất ầm ầm không ngừng.
Nhưng đại điện vẫn chưa xuất hiện chút vết nứt nào.
Ánh sáng của trận pháp bảo vệ đại điện.
- Hỗn trướng.
Thân ảnh kia hạ thân xuống, từ cửa chính tiến vào.
Mục Vân vẫn chưa ngăn cản.
- Đồ hỗn trướng!
Một thân ảnh kia, đi xuống, nhìn về phía ba người Mục Vân.
Trong đại điện, vết máu của thi thể còn chưa khô cạn.
Rất rõ ràng, là do ba người Mục Vân gây ra.
- Các ngươi có biết, người mình giết là ai không?
Giọng nói của người kia kìm nén sự tức giận.
- Đồ Cương!
La Phong hờ hững nói.
- Biết, các ngươi còn dám làm bậy.
Thanh niên lại nói:
- Không nói đến quy củ trong Đông cung, chỉ riêng Đồ Long Thắng cùng Đồ Uyên huynh đệ hai người, cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
- Lạc Thành Thiên.
La Phong hiển nhiên biết thanh niên, quát:
- Đồ Cương giết tỳ nữ trong cung La Phong ta. Ta giết hắn, không phải không ổn chứ?
- Trong Đông cung nói, khinh người có thể, bị người giết, cũng có thể.
- Ta chỉ kéo huynh đệ của ta, đi báo thù.
La Phong nhìn về phía Mục Vân và Bàn Cổ Linh.
Chuyện cho tới bây giờ, La Phong đã không sợ chết.
Nữ nhân yêu nhất đều đã chết, hắn còn sợ cái gì?
- Tốt, không sợ chết, vậy thử xem đi.
Lạc Thành Thiên hừ một tiếng, cả người kim quang, hiện tại phóng thích ra từng đạo ánh sáng.
Quân Vương Kim Cốt Cảnh.
La Phong lúc này sắc mặt trịnh trọng.
Hắn bất quá chỉ là Quân Vương Thiết Cốt Cảnh. Mục Vân cùng Bàn Cổ Linh, cũng bất quá là Quân Vương Ngân Cốt Cảnh.
Nói thật, ba người đối mặt với một cao thủ Quân Vương Kim Cốt Cảnh, khả năng chết tương đối lớn.
Tất nhiên, là bọn hắn chết!
- La Phong.
Mục Vân quát khẽ.
- Ngươi sợ?
Mục Vân quát:
- Võ đạo chi tâm, cũng không sợ hãi, ngươi sợ, còn làm sao có thể phá nồi dìm thuyền, đạt tới cảnh giới cao hơn?
- Ta...
- ngươi quên mất Thủy Nhu chết ra sao à?
Mục Vân giận dữ mắng:
- Thủy Nhu chết, ta cùng Bàn Cổ Linh, đều chịu trách nhiệm, nhưng ta hỏi ngươi, chẳng lẽ ngươi không có trách nhiệm?
- Ngươi nhu nhược, một mực nhường nhịn, đoạn tuyệt đường lui của nàng.
Thân thể La Phong lúc này, phát run.
Mục Vân lại không ngừng nói:
- Như thế nào, sợ rồi?
- Sợ nghe ta nói lời thật?
- Ta cùng Bàn Cổ Linh liên lụy đến ngươi, ta vô cùng xin lỗi về việc này, ta giúp ngươi giết hung thủ, giúp ngươi báo thù.
- Nếu ngươi sợ, vậy thì đi, ta sẽ vì ngươi báo thù.
- Ta không sợ!
La Phong đột nhiên gầm thét một tiếng, toàn thân cao thấp, ngân quang lóe ra.
Quân Vương Ngân Cốt Cảnh.
La Phong lại đột phá tới Quân Vương Ngân Cốt Cảnh.
Mục Vân nhất thời ngẩn ra.
Gã này...
- Hừ!
Lạc Thành Thiên hừ một tiếng, chợt, toàn thân cao thấp, một cỗ khí phách độc đáo phóng thích ra.
- Bàn Cổ Linh, bảo vệ La Phong, đừng để đột phá của hắn bị trì hoãn.
- Vâng.
Bàn Cổ Linh đứng trước người La Phong.
Bàn tay Mục Vân vung lên, cửa lớn bị phong bế.
- Ừ?
Ánh mắt Lạc Cả Thiên khó hiểu nhìn về phía Mục Vân.
- Chỉ giết mấy Quân Vương Ngân Cốt Cảnh, làm sao để cho ta lập uy?
Mục Vân hiện tại cười nói:
- Yên tâm, ngươi ta giao chiến, đại điện này nhất định bị hủy không còn, nhưng hai người chúng ta giao chiến, trận pháp này không thể bị hủy đi.
- Hôm nay, giết ngươi, lập uy.
- Ha ha...
Lạc Thành Thiên tựa như nghe được chuyện cười lớn, ngửa mặt lên trời cười to.
- Lạc Thành Thiên ta hôm nay ở đây, xem ngươi chỉ là Ngân Cốt Cảnh làm sao giết ta.
Một tiếng gầm gừ va hiện tại.
Trong phút chốc, toàn bộ Đông Cung đều chấn động. Không ít võ giả không có bế quan, lúc này đi ra.
Nhìn thấy cung điện của Đồ Cương, thành bộ dáng này, trong lúc nhất thời, không ít người đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Đồ Cương chính là đệ đệ của Đồ Long Thắng và Đồ Uyên. Đồ Long Thắng chính là Quân Vương Ngọc Cốt Cảnh, chỉ thiếu một bước đã có thể thành Thánh Quân.
Mà Đồ Uyên, Quân Vương Kim Cốt Cảnh, nghe nói gần đây, bế quan chuẩn bị trùng kích Quân Vương Ngọc Cốt Cảnh.
Ba huynh đệ này, lão đại cùng lão nhị tiềm lực vô hạn. Đồ Cương dù là bao cỏ, ở trong Đông Cung này, cũng không ai nguyện ý chọc hắn.
Ai táo bạo như vậy?
- Ngươi nghĩ rằng, kêu gào mọi người, ngươi sẽ không chết?
Mục Vân hiện tại cười nhạo nói:
- Giết ngươi, chỉ cần một chiêu.
- Quả nhiên là đủ ngông cuồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận