Vô Thượng Thần Đế

Chương 4322: Uy lực của Thất Liên Trảm (1)

Trong đám người, một thanh niên, hai tròng mắt hẹp dài, mang theo ý cười nhàn nhạt:
- Người này là ai?
Bên cạnh có người chắp tay nói:
- Tạ sư huynh, bất quá là một tiểu tử Ngân Cốt Cảnh mới vào Đông cung, thủ hạ của Linh Nguyệt công chúa, tên là Mục Vân.
- Có ý tứ, Đồ Long Thắng người này, Tiết Trung Kiệt sư huynh cùng Tô Yên nữ nhân kia cũng không dám nói vững vàng thắng, cho nên hiện tại trong Đông cung, thế chân vạc.
- Tên này, dám trêu chọc Đồ Long Thắng, thật lớn mật.
Tạ Văn Viễn cười cười, phất phất tay nói:
- Không nhìn, Lạc Thành Thiên chính là Quân Vương Kim Cốt Cảnh, nếu bại trong tay Mục Vân, vậy thật sự tu luyện đều tu luyện đến trên thân chó.
Tạ Văn Viễn dứt lời, mấy người còn lại đều cười cười, không có nhiều lời.
Ngân Cốt Cảnh đối chiến với Kim Cốt Cảnh, cơ hồ tất bại không thể nghi ngờ.
Cường độ thốt cốt tăng lên, có thể chịu được áp lực, càng lớn hơn.
Nguyên lực hội tụ, uy lực bộc phát, năng lực chống đánh, đều biến hóa về chất.
- Vậy thì thử xem, ngươi có thể một chiêu giết ta hay không!
Lạc Thành Thiên liên tục cười nhạo.
Chỉ là một Ngân Cốt Cảnh, thật sự cuồng vọng vô biên.
Mục Vân cũng vì nói nhiều.
Huyền Thiên thần kiếm, vương thần khí.
Xuất hiện trong tay.
Trung cấp kiếm phách, từ từ lột xác, dung nhập vào bên trong Huyền Thiên thần kiếm.
- Lưu Quang Hoàng kiếm trảm.
Giữa hai tay, một đạo ánh sáng, chợt lóe rồi biến mất.
Một trảm, giết ra.
- Sao?
Tạ Văn Viễn nhìn thấy một màn này, cước bộ dừng lại.
- Lưu Quang Hoàng kiếm trảm!
Tạ Văn Viễn kinh ngạc nói:
- Lúc trước Tiết đại ca tu hành qua, sau đó thất bại, người này, cư nhiên ở Ngân Cốt Cảnh bắt đầu tu luyện?
- Lần này, ngược lại rất thú vị.
Tạ Văn Viễn ngược lại không vội vàng rời đi.
Lưu Quang Hoàng kiếm trảm.
Không ít người ở đây đều biết môn tứ phẩm cổ thần quyết này.
Bởi vì nó rất nổi tiếng.
Xích Linh Nguyệt không chỉ một lần ban thưởng cho bọn họ, nhưng không người tu luyện thành công.
Ít nhất hiện giờ, không ai có thể tu luyện thành công.
Mục Vân chém ra một kiếm, Lạc Thành Thiên xuất thương.
Trong nháy mắt, hai người giao phong.
Cùng lúc đó, một phương hướng khác, mấy thân ảnh lơ lửng mà đứng.
Cầm đầu một người, chính là Lâu Văn Phủ.
Lâu Văn Phủ nhìn hai người tranh đấu, tràn đầy tươi cười.
- Lưu Quang Hoàng kiếm trảm, ta nhớ rõ lúc trước Tiết Trung Kiệt cũng bất quá tu luyện tới Đệ Ngũ Trảm, cuối cùng thật sự không được, buông tha.
- Không nghĩ tới người mới này cư nhiên cũng tu luyện, ngoài dự liệu.
Có người nói:
- Lâu đại ca cho rằng người này có thể chém ra mấy kiếm?
- Nhiều lắm tam kiếm đi.
- Tứ Liên Trảm.
Lâu Văn phủ vừa dứt lời, phương xa, bốn đạo kiếm quang, hiện tại chồng lên nhau.
Mục Vân một kiếm, tứ trảm bộc phát.
Nhìn thấy một màn này, Lâu Văn phủ ngẩn ra, không mất xấu hổ cười nói:
- Vận khí mà thôi.
- Thi triển ra Ngũ Liên Trảm rồi kìa...
Bốn phía có người kinh hô.
Lâu Văn Phủ nhịn không được.
Tên này, không bình thường.
Giờ khắc này, Mục Vân trong trận pháp, Ngũ Liên Trảm, Hành Vân Lưu Thủy.
Chỗ bá đạo của Lưu Quang Hoàng Kiếm Trảm chính là ở chỗ súc thế giữa các chiêu thức.
Khởi đầu một kiếm càng cường đại, súc thế lại càng cường đại.
Mục Vân hiện tại, Ngũ Liên Trảm thi triển ra, nguyên lực trong cơ thể đã tiêu hao một nửa.
Con số này, có thể nói vô cùng khủng bố.
Mặc dù hắn là Ngân Cốt Cảnh, nhưng cốt tủy long cốt biến, ẩn chứa nguyên lực, tuyệt đối có thể sánh ngang với Kim Cốt Cảnh.
Nhưng mặc dù như vậy, Ngũ Liên Trảm đã tiêu hao một nửa nguyên lực của hắn.
- Đáng chết!
Lạc Thành Thiên mắng to một câu.
Mục Vân, cư nhiên tu thành Lưu Quang Hoàng kiếm trảm, hơn nữa còn có thể ngũ trảm.
Đùa ta đấy à?
- Chẳng qua, chỉ bằng Ngũ Trảm, muốn chém Chết Kim Cốt Cảnh, cũng không đủ.
- Vậy Lục Trảm thì sao?
Mục Vân hiện tại, quát khẽ một tiếng vang lên.
- Trảm thứ sáu.
Trong phút chốc, Trảm Thứ Sáu rơi xuống.
Mục Vân vung ra một kiếm, trường kiếm bắn ra ánh sáng bốn phía, mang đến cho người ta một loại uy áp vô thượng.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm giác được, khí thế bức người kia từ trên trời giáng xuống.
- Hỗn đản...
Lạc Thành Thiên thật sự nổi giận.
Lục Trảm.
Đùa gì đấy?
Mục Vân bất quá chỉ là Quân Vương Ngân Cốt Cảnh, làm sao có thể đánh ra Lục Trảm.
Điều này đơn giản là không thể.
Giờ khắc này, mọi người bốn phía đều có chút trợn mắt há hốc mồm, khó tin.
Mục Vân mặc kệ những thứ này.
Lạc Thành Thiên cũng không phải một mực thừa nhận công kích của hắn, mà đang không ngừng thử phản kích.
Tên này, căn bản không nghĩ tới mình sẽ thua.
Cho dù hiện tại, vẫn chỉ súc lực chờ đợi, chờ đợi hắn thất bại.
- Muốn chết!
Lạc Thành Thiên nổi giận, kim mang trong cơ thể khuếch tán khắp toàn thân.
Cả người hắn iống như biến thành một cỗ kim nhân.
Khanh khanh khanh...
Mục Vân chém xuống một kiếm, lấy kim thân phát ra tiếng sấm, trường kiếm, vẫn chưa đánh tan phòng ngự của Lạc Thành Thiên.
- Tẩm Nhuyễn Ngân Ti Giáp.
Cách đó không xa, Tạ Văn Viễn kinh ngạc nói:
- Lúc trước Đồ Uyên lấy được một kiện vương thần khí phòng ngự, cư nhiên cho tên này.
- Nghe nói giáp này trải qua huyết dịch chí tôn ngâm qua, uy năng vô hạn.
- Xem ra Mục Vân cho dù thi triển ra Lục Liên Trảm, cũng không có khả năng thành công.
Tạ Văn Viễn vừa nói xong lời này, trong lòng cũng kinh ngạc.
Hắn cư nhiên cảm thấy, Mục Vân có thể giết Lạc Thành Thiên?
Đùa sao?
Nhưng vừa rồi, hắn rõ ràng nghĩ như vậy.
Tạ Văn Viễn nhịn không được nắm chặt tay, làm cho mình tỉnh táo lại.
- Lục Liên Trảm thì như thế nào?
Lạc Thành Thiên cười nhạo nói:
- Lục Liên Trảm, ngươi cũng căn bản không phải là đối thủ của ta.
- Phải không?
Mục Vân cũng không tức giận, tiếp tục nói:
- Thất Liên Trảm thì sao?
Giờ khắc này, Mục Vân giống như cũng không phải nói giỡn nữa.
Lạc Thành Thiên cười ha ha nói:
- Ngươi, cũng có thể tu luyện thành Thất Liên Trảm?
- Vì sao không thể?
Mục Vân cầm Huyền Thiên Thần Kiếm trong tay, một kiếm chém ra.
Trong khoảnh khắc, trường kiếm nổ vang, trong nháy mắt, Mục Vân giết ra.
- Trảm!
Bá bá bá......
Trong nháy mắt, kiếm quang phô thiên cái địa rơi xuống, trước người Mục Vân, giống như vạn đạo kiếm quang giết ra, lại giống như một đạo kiếm quang ngưng tụ cùng một chỗ.
Bảy đạo kình thiên cự kiếm triệt để bao trùm trận pháp.
Trong chốc phút sau, trong trận pháp, đại điện sụp đổ, công kích, tàn sát bừa bãi.
Tất cả mọi người không cách nào phát hiện bên trong đại điện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là từ từ, bảy thanh cự kiếm ánh sáng, nhàn nhạt yếu đi, biến mất không thấy.
Mà một thân ảnh, lăng không mà đứng.
Đó là Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận