Vô Thượng Thần Đế

Chương 4326: Toái Tinh Thiên Ngoại Thủ (2)

Làm thế nào để cơ thể chịu đựng được?
Nguyên lực của hắn, làm sao có thể cường thịnh đến mức này.
Tiếng ầm ầm, từ từ tiêu tán.
Mục Vân rốt cục cảm giác được, thân thể trở nên mệt mỏi.
Bên kia, thân ảnh Đồ Uyên đã sớm ngã xuống đất, toàn thân co giật.
Ba lần thất liên trảm.
Hao tổn gần hết nguyên lực của Mục Vân, thế nhưng, cũng hao tổn phòng ngự của Đồ Uyên.
- Tư vị thế nào?
Mục Vân nhếch miệng, thở hồng hộc.
- Ngươi......
Đồ Uyên vừa định mở miệng, một câu còn chưa nói, phun ra một ngụm máu tươi.
Hiện tại, ngực Đồ Uyên đã sớm bị xuyên thấu, toàn thân cao thấp, kim cốt đều đứt gãy hơn phân nửa.
- Đến hôm nay, cũng đừng nói nhảm nữa.
Mục Vân cầm Huyền Thiên Thần Kiếm trong tay.
Nguyên lực tuy rằng cơ hồ hao hết, nhưng hắn còn có lực lượng thân thể chống đỡ.
Bây giờ cho dù không dựa vào nguyên lực, chỉ cần cường độ thân thể là đủ rồi.
Sắc mặt Đồ Uyên khó coi.
- Ngươi dám!
Đồ Uyên tức giận quát:
- Ca ca ta là Đồ Long Thắng, nếu ngươi giết ta, ngươi tất phải chết không thể nghi ngờ.
- Chuyện cho tới bây giờ, còn nói những lời như vậy?
Mục Vân cười nhạo nói:
- Lên sinh tử tỷ đấu, tựa hồ chỉ có thể sống sót đi ra ngoài một mình chứ?
- Chẳng lẽ, ngươi muốn ta tự sát, ngươi đi ra ngoài?
- Ngươi......
Đồ Uyên muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
- Được, ta chờ ngươi.
Đồ Uyên giận dữ quát:
- Mục Vân, ta chờ ngươi làm bạn với hai huynh đệ ta.
- Vậy ngươi chậm rãi chờ đi.
Mục Vân cầm kiếm, một kiếm chém ra.
Phốc xuy một tiếng, đầu Đồ Uyên rời khỏi cơ thể, hồn phi phách tán.
Giờ khắc này, hơn mười người quan chiến bốn phía, ánh mắt đều ngây dại.
Đồ Uyên chết rồi.
Đơn giản bị Mục Vân giết chết như vậy.
Chuyện này, tuyệt đối sẽ chấn động.
Đồ Uyên là đệ đệ ruột của Đồ Long Thắng.
Đồ Long Thắng lần này, chết nhị đệ, tam đệ, sao có thể tùy ý để Mục Vân tiếp tục sống sót?
Mục Vân đặt mông ngồi trên mặt đất.
Lực lượng hao hết, Mục Vân cũng gần như dầu hết đèn cạn.
Thất Liên Trảm.
Chém liên tiếp ba lần.
Đã đạt tới cực hạn.
Nếu tiếp tục mà, hắn chỉ sợ thân thể có thể chống đỡ được, thế nhưng nguyên lực cũng không cách nào thừa nhận.
Hưu...
Mà đúng hiện tại, một đạo ánh sáng bay lên không trung.
Bên trong một đại điện ở Đông Cung, một cột ánh sáng màu ngọc đột nhiên bay lên không trung.
Hào quang kia hàng lâm xuống, mang theo uy áp vô thượng, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Hào quang cường thịnh từ trên trời giáng xuống, một thân ảnh xuất hiện trên võ trường.
- Đồ Long Thắng ra rồi.
- Quân vương Ngọc Cốt Cảnh, Ngọc Cốt của Đồ Long Thắng đã là có xu hướng đỉnh phong rồi.
- Chỉ sợ chỉ thiếu một bước, đã có thể đến Thánh Quân.
Tiếng nghị luận bốn phía dần dần nổi lên.
- Tốt, tốt, tốt!
Đồ Long Thắng nhìn về phía Mục Vân, liên tục nói ba chữ tốt.
Mục Vân cũng nhìn về phía Đồ Long Thắng.
Một thân thanh y, dáng người to con, cao lớn, mày rậm mắt to, loáng thoáng trong khoảng thời gian ngắn, có một cỗ thế bá đạo độc đáo, chưa từng có.
- Mục Vân, ngươi có dám đánh một trận với ta?
Hét nhẹ một tiếng, Đồ Long Thắng hiện tại sát khí đằng đằng.
Nhìn thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng của Đồ Long Thắng, Mục Vân cười khổ một tiếng.
- Dám, sao không dám.
Mục Vân cười nói:
- Ta liền đứng ở chỗ này, ngươi đến giết ta đi.
Vừa nghe lời này, trong mắt Đồ Long Thắng hơi do dự, sau đó cố gắng đè nén sát khí đang phun trào.
- Ngươi tự nói, đợi ngươi đột phá Quân Vương Ngọc Cốt Cảnh, Đồ Long Thắng ta cùng ngươi lập ra sinh tử chiến, ngươi nếu không tiếp, người giao hảo với ngươi, ta giết không tha.
Hừ một tiếng, Đồ Long Thắng xoay người rời đi.
Mục Vân chính là Quân Vương Kim Cốt Cảnh.
Kim Cốt Cảnh, đối với Xích Linh Nguyệt công chúa mà nói, đều là phụ tá tinh nhuệ.
Xích Linh Nguyệt định ra quy củ, Kim Cốt Cảnh không thể lén ẩu đả, chỉ có thể lên lôi đài chiến sinh tử.
Mục Vân đến Quân Vương Kim Cốt Cảnh, đó chính là thuộc về cấp độ hạch tâm.
Đồ Long Thắng mặc dù có giận đến đâu, cũng không dám ngỗ nghịch Xích Linh Nguyệt.
Dù sao, Xích Linh Nguyệt mới là chủ nhân của Đông cung, hắn đạt được hết thảy, đều do Xích Linh Nguyệt ban thưởng.
Đồ Long Thắng xoay người rời đi, trong đám người, không ít người mang theo ánh mắt bi ai nhìn Mục Vân.
Đến Quân Vương Ngọc Cốt Cảnh, đối với mỗi một vị cao thủ Quân Vương Kim Cốt Cảnh mà nói, chỉ sợ đều khẩn cấp.
Nhưng nếu Mục Vân đến Quân Vương Ngọc Cốt Cảnh, đó chính là một con đường chết.
Mặc dù Mục Vân kéo dài, không tiến vào Quân Vương Ngọc Cốt Cảnh, nhưng nếu Đồ Long Thắng có một ngày, đột phá tới Thánh Quân, xuất thủ chém giết Mục Vân, Xích Linh Nguyệt cho dù tức giận, cũng không có khả năng bởi vì một võ giả Quân Vương Kim Cốt Cảnh chết, mà hung hăng trách phạt một vị Thánh Quân.
Thánh Quân.
Ở đông hoang đại địa, chính là thuộc về hàng ngũ cường giả. Ngoại trừ Đế Quân, chính là cường giả Thánh Quân.
Chỉ là toàn bộ Đông Hoang đại địa, mười một đại đỉnh cấp tứ đẳng thế lực, Đế Quân mới bao nhiêu?
Không quá một trăm.
Ngoài ra, Thánh Quân mạnh nhất.
Thánh Quân bốn tiểu cảnh giới, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong.
Nếu Đồ Long Thắng thật sự đến Thánh Quân, muốn giết Mục Vân, mặc dù Xích Linh Nguyệt không muốn, nhưng cũng không cách nào ngăn cản.
Mục Vân chết, chính là thật sự chết.
Trước mắt, chỉ có một con đường bày ra trước mắt Mục Vân.
Đột phá Quân Vương Ngọc Cốt Cảnh, đấu một trận cùng Đồ Long, quyết thắng bại.
Hoặc là, Đồ Long Thắng đến Thánh Quân, giết hắn.
Mặc kệ cái nào, đối với người bên ngoài mà xem, Mục Vân đều là một con đường chết.
Thấy Đồ Long Thắng rời đi, Mục Vân hiện tại đứng dậy.
- Mục Chủ.
- Mục đại ca.
Bàn Cổ Linh và La Phong hai người lúc này đi tới.
- Thật kiêu ngạo.
Mục Vân hiện tại đứng dậy, cười nói:
- Vậy thì nhìn, đến Ngọc Cốt Cảnh, ai chết ai sống.
Vừa nghe lời này, Bàn Cổ Linh và La Phong hai người nhất thời ngẩn ra.
Bàn Cổ Linh còn tốt, dù sao, Mục Vân cường đại, hắn vẫn biết.
Ngược lại La Phong hoảng sợ.
- Mục đại ca.
La Phong chắp tay nói:
- Đồ Long Thắng cùng Tô Yên, Tiết Trung Kiệt ba người đều là Quân Vương Ngọc Cốt Cảnh, hơn nữa thuộc loại bất cứ lúc nào có thể đến Thánh Quân.
- Chỉ là một bước nhỏ.
- Nếu Đồ Long Thắng đến Thánh Quân sơ kỳ, hắn sẽ không chút do dự ra tay với ngươi, đến lúc đó, cho dù công chúa điện hạ, cũng không giữ được ngươi!
Mục Vân cười nói:
- Hắn không phải còn chưa đột phá sao?
- Hơn nữa...
Mục Vân dừng một chút, không nói nhiều.
Hơn nữa, ai sẽ đột phá trước, còn không nhất định.
Nếu thật sự đến một bước kia, cùng lắm thì đại tác mệnh thuật thiêu đốt, đánh không chết Thánh Quân sơ kỳ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận