Vô Thượng Thần Đế

Chương 448: Lôi Hải Phong Ấn

Nhìn thấy Mục Vân tuyệt không ngự không phi hành, Lâm Tiêu Thiên ngẩn người, nói:
- Vì sao Minh chủ không bay vào?
- Có thể là biểu hiện tôn kính đối với Lôi Thần cốc, dù sao Lôi Chấn Tử chính là cường giả uy tín lâu năm, danh chấn Trung Châu.
Trương Tử Hào mở miệng nói.
Nghe thấy lời này, Mục Vân đang đi ở phía trước kém chút phun ra ngoài một hơi lão huyết.
Tôn kính? Tôn kính cái cọng lông!
Hắn hiện tại xương cốt cả người như là tan ra thành từng mảnh, nếu còn ngự không phi hành, sợ rằng sẽ trực tiếp rơi xuống, một đầu ngã chết.
Vậy sẽ thành chuyện cười lớn.
Lúc này, Lôi Kiệt đã là chờ tại ở đại điện, nhìn thấy Mục Vân đi đến thì vội vàng nhiệt tình đi ra phía trước.
- Đa tạ Mục minh chủ lần này xuất thủ tương trợ, mời vào!
Mục Vân mỉm cười, nói:
- Lời khách sáo thì miễn, hiện tại, có thể mang ta trực tiếp tiến vào trong Cửu Thiên Dẫn Lôi trì sao?
- Lão tổ tông đã phân phó, có thể!
Lôi Kiệt mỉm cười, nói thẳng:
- Mời đi theo ta.
Mục Vân cũng lười đi gặp một đống lớn các trưởng lão lớn nhỏ của Lôi Thần cốc, nói liên miên lải nhải.
Mà cùng lúc đó, chỗ sâu Lôi Thần cốc, cửa vào sơn cốc rộng trăm mét, âm thanh lốp bốp liên tục vang lên.
Nơi này chính là chỗ cất giấu Cửu Thiên Dẫn Lôi trì của tiếng tăm lừng lẫy Lôi Thần cốc, cũng là chân chính Lôi Thần cốc.
Vũ Thanh Mộc toàn thân hắc y, xuất hiện ở cốc khẩu, nhìn sơn cốc, giơ chân lên, đi bộ nhàn nhã tiến vào sơn cốc được tử đệ Lôi Thần cốc mệnh danh là Tử Vong cốc này.
Trong Cửu Thiên Dẫn Lôi trì nguy cơ trùng trùng, nhưng phàm là tiến vào trong đó vô luận là đệ tử hay là trưởng lão, bất kỳ người nào đều không thể vượt qua thời gian một ngày.
Cũng chỉ có lão tổ tông Lôi Thần cốc hiện nay - Lôi Chấn Tử, thường ở trong Lôi Thần cốc.
Toàn bộ Lôi Thần cốc, chỉ có một mình hắn có thể làm được điểm này.
Vũ Thanh Mộc dậm chân tiến vào trong cốc, từng lực lượng lôi đình từ trên trời giáng xuống, âm thanh phích lịch răng rắc, liên tục nổ tung.
Ngược lôi điện, theo chiều sâu gia tăng, dần dần tăng cường.
Nơi này đã là vị trí hung hiểm nhất trong cốc.
Lại nhìn về phía trước, giống như một mảnh lôi hải (biển lôi) hóa lỏng.
Lúc này, trong biển sét kia, có một bóng người đang ngồi.
Người kia toàn thân cao thấp lấp lánh lôi điện, âm thanh lốp bốp không ngừng vang lên, tiếng oanh minh trầm thấp giống như đang nổ tung trong cơ thể hắn.
Người này nhìn qua giống như toàn thân cao thấp đều bị nhiễm lôi điện, giống như sinh ra từ thế giới lôi điện.
- Kế hoạch của ngươi chính là trơ mắt nhìn hắn chết sao?
Nhìn bóng người trước mắt này, Vũ Thanh Mộc nhịn không được quát.
- Ta tuyệt không nói để cho hắn chết, sự thật chứng minh, hắn không chết, ngươi xuất hiện.
- Nếu như ta không xuất hiện thì sao?
- Vậy ta cũng sẽ không ra tay.
Trong cơ thể lão giả áo bào trắng trước mặt vang lên tiếng sấm rền, rũ mí mắt nâng lên, nói:
- Ta căn bản không thể rời khỏi Cửu Thiên Dẫn Lôi trì, một khi rời khỏi, chớ nói toàn bộ Lôi Thần cốc, liên đới lấy toàn bộ Trung Châu đại lục cũng sẽ hủy diệt triệt để.
- Ngươi mỗi ngày đều nói như vậy, hiện tại, Ma Uyên cũng bị ta giải khai, đạo phong ấn này, ngươi cho rằng ta sẽ còn giữ lại sao?
Vũ Thanh Mộc quát:
- Phong ấn Ma Uyên mở ra, Ma tộc xâm lấn, mà nơi này cuối cùng rồi sẽ mở ra, đến cùng sẽ là cái gì, chẳng lẽ ngươi không chờ mong sao?
- Ngươi đã hoàn toàn bị cừu hận mê hoặc!
Lão giả quát:
- Ngươi thanh tỉnh một chút đi, trước mắt, Trung Châu đại lục đã đủ loạn, ngươi còn muốn thêm phiền sao?
- Loạn?
Vũ Thanh Mộc cười lạnh nói:
- Ta chính là muốn làm cho nó càng thêm loạn, nó không loạn, sao hắn lại loạn? Mối hận năm đó, ta há có thể không nhớ, Lôi Chấn Tử, ngươi cứ nhìn xem, Trung Châu đại lục này cuối cùng sẽ trở thành một mảnh chiến trận mênh mông, không chỉ là Ma tộc, người của ba ngàn tiểu thế giới cũng sẽ đến, Lôi Thần cốc ngươi muốn chỉ lo thân mình, không thể nào!
Nghe được Vũ Thanh Mộc nói lời này, thân thể Lôi Chấn Tử run rẩy.
- Vậy ngươi hôm nay tới là muốn phá hư phong ấn nơi đây sao?
Lôi Chấn Tử quát:
- Ta sẽ không để cho ngươi được như ý, Trung Châu khó được yên tĩnh mấy ngàn năm, nếu phong ấn bốn phía trên đại lục mở ra toàn bộ, ngươi biết, nghênh đón Trung Châu đại lục sẽ là cái gì không?
- Sẽ là triệt để phân loạn, Trung Châu đại lục yên tĩnh mấy ngàn năm đã nên làm ồn ào, tất cả mọi việc đều là hắn bức ta.
Vũ Thanh Mộc quát lạnh nói:
- Mấy chục năm thống khổ, ngươi có thể hiểu rõ cảm thụ của ta vào này sao? Năm đó ngươi làm cái gì? Ta tín nhiệm ngươi như thế, ngươi làm cái gì? Ngươi trơ mắt nhìn ta...
Vũ Thanh Mộc nhất thời ngưng nghẹn, chậm rãi hô thở ra một hơi nói:
- Ta không muốn tranh chấp với ngươi, ngươi có sự kiên trì của ngươi, ta có cách làm của ta, ngươi cho rằng giải khai tứ đại phong ấn là ta cố ý hành động sao? Đây là thiên mệnh rất rõ ràng, sức người khó mà chống cự.
- Ta không tin!
- Tin hay không tùy ngươi, ngươi cứ nhìn đi, Trung Châu đại lục này cuối cùng sẽ triệt để loạn động.
Vũ Thanh Mộc vừa dứt lời, bước ra một bước, bóng người đã xuất hiện ở ngoài trăm thước, sau mấy bước đã trở lại miệng hang.
Nhìn hai bóng người phía xa kết bạn mà đến, Vũ Thanh Mộc khẽ thở một hơi, bóng người chậm rãi tiêu tán.
- Vân huynh, ta không khách khí với ngươi, chỉ là trong Cửu Thiên Dẫn Lôi trì này nguy cơ trùng trùng, ngươi vẫn nên cẩn thận chút cho thỏa đáng!
Lôi Kiệt khẽ cười nói:
- Trăm ngàn năm qua, Cửu Thiên Dẫn Lôi trì này chỉ có lão tổ tông đi vào, luôn ở trong mà vẫn có thể bình yên vô sự, cả Cốc chủ ở trong này hơn ba ngày, cũng nhất định phải ra, nếu không, lực lượng lôi đình trong lôi trì sẽ ngạnh sinh xé nát hắn.
- Ồ? Lão tổ tông các ngươi làm cái gì ở trong này?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Lôi Kiệt mỉm cười, tuyệt không mở miệng.
- Phía trước chính là Lôi Thần cốc, ta nhận được mệnh lệnh chính là đưa ngươi vào trong đó, ngươi muốn ở trong này bao lâu thì ở bấy lâu, tuyệt đối không nên cây mạnh.
- Ừm, đa tạ!
Nhìn cảnh tượng lôi âm cuồn cuộn, sấm sét vang dội phía trước, Mục Vân hơi hô thở ra một hơi, một bước bước vào trong cốc.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, một tia chớp đánh xuống, lực lượng lôi đình bổ vào trên người Mục Vân, trực tiếp làm toàn bộ đầu Mục Vân phát ra âm thanh ong ong ong.
Trong cơ thể khung xương lúc đầu đã vỡ nát, hình như trở nên càng thêm lỏng lẻo, Mục Vân một bước lảo đảo, thân thể suýt nữa té ngã trên đất.
- Vân huynh!
Ngoài cốc, nhìn thấy bóng người Mục Vân lảo đảo, Lôi Kiệt quát.
- Không sao không sao!
Mục Vân khoát tay, cười cười.
Rầm rầm rầm...
Lại là từng đợt lôi minh vang lên, dưới lôi âm cuồn cuộn, từng đạo lôi điện quay xung quanh cơ thể Mục Vân.
- Mẹ nó, không xong thật sao?
Mục Vân hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất, khẽ nói:
- Tới tới tới, lão tử chơi đùa với các ngươi.
Lôi minh ầm ầm đập nện trên cơ thể Mục Vân, trong lúc nhất thời, Lôi Kiệt ngoài Lôi Cốc trợn mắt hốc mồm.
Như vậy cũng được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận