Vô Thượng Thần Đế

Chương 457: Đáy Biển Sâu (1)

Lần trước, Trì Tân Nguyệt cũng đến Ma Uyên, chỉ là Mục Vân bị bọn người Thánh Tâm Duệ vây công, tuyệt không nhìn thấy, lần này có thể nói là hai người lần đầu tiên gặp mặt.
- Ngươi chính là Mục Vân?
Nhìn Mục Vân, Trì Tân Nguyệt một thân váy dài màu đỏ, dư vị vẫn còn khẽ nói:
- Đối đãi với Tâm nhi nhà ta cho tốt, nếu không, dù ngươi là minh chủ Vân Minh, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Đó là đương nhiên...
Mục Vân run run nhẹ gật đầu.
Mặc dù Trì Tân Nguyệt là hộ pháp của thánh nữ Trì Dao thánh địa, thế nhưng Mục Vân cũng không e ngại.
Nhưng nàng dù sao cũng là mẫu thân của vợ mình, thanh quan khó đoạn việc nhà, hắn cũng không muốn trêu đến mẹ vợ này không cao hứng, làm cho thê tử mình cũng không vui.
Mà giờ khắc này, nhân mã các thế lực lớn có thể nói là hội tụ một đường, chỉ là quan hệ giữa lẫn nhau cũng không phải rất hòa hợp.
Trong đó, Mục Vân trong thời gian sấp sỉ hơn một năm này, tiêu thụ Phích Lịch Đạn, không biết từ trong tay các thế lực lớn kiếm lấy bao nhiêu linh tinh, hiện tại Vân Minh nghiễm nhiên trở thành thế lực lớn nhất giàu có nhất toàn bộ Trung Châu đại lục.
Thậm chí ngay cả Tụ Tiên các cũng có chút không sánh bằng.
- Hừ, các vị ở đây nói chuyện phiếm đi, ta xuống dưới trước!
Quân Vô Tà hừ lạnh một tiếng, mang theo đám người Thánh Đan tông và Thiên Tà đảo, trực tiếp rơi vào phía dưới đáy biển.
Hắn thân là đảo chủ của bảy mươi hai hòn đảo của Thiên Tà đảo cùng với xung quanh hải vực, cho nên đương nhiên là vô cùng rõ ràng.
Nếu nói dị biến phía dưới, vậy hắn cũng là người hiểu rõ nhất.
Ngay sau đó, từng nhân mã của các thế lực lớn khác cũng cùng nhau xuất mã.
- Mục Vân!
Mục Vân vừa định xuống dưới thì lại bị một âm thanh gọi lại.
- Nhạc mẫu đại nhân!
Mục Vân chắp tay cười nói.
- Đừng nhìn ta cười, lần này sao ngươi lại tự mình đến rồi? Không biết bọn hắn đều hận ngươi tận xương sao?
Trì Tân Nguyệt nhịn không được quát.
- Trong Vân Minh ta không có người, ai đến cũng sẽ xuất hiện nguy hiểm, không bằng ta tự mình đến.
- Thân là người đứng đầu một minh, phải có dáng vẻ của người đứng đầu một minh, mọi thứ không thể tự mình mạo hiểm, lần này tiến vào phía dưới, ngươi tốt nhất đừng cách ta quá xa, hiểu chưa?
- Đa tạ nhạc mẫu đại nhân!
Trì Tân Nguyệt nhìn Mục Vân, khẽ nói:
- Ta mới không phải quan tâm ngươi, chỉ là không muốn nữ nhi của ta bởi vì ngươi mà khổ sở, tiểu tử ngươi có nữ nhi của ta còn chưa đủ, còn có Tần Mộng Dao, nam nhân, quả nhiên là không có một người tốt...
- Nhạc mẫu đại nhân, nếu còn không xuống dưới, ta sợ bọn hắn sẽ nhanh chân đến trước.
- Ngươi cẩn thận ở gần ta, tận lực không được tách khỏi ta.
- Ta hiểu rõ!
Nhìn thấy Trì Tân Nguyệt xuống dưới, Mục Vân chỉ cười khổ.
Một đôi phu phụ Trì Tân Nguyệt này và Vương Chí Kiệt quả nhiên là có ý tứ.
Rõ ràng đều quan tâm mình, nhưng lại luôn là một bộ khẩu khí giáo huấn, có lẽ, đây cũng là nguyên nhân hai người vẫn luôn không hợp nhau, ai cũng không nguyện ý cúi đầu sao.
- Mục minh chủ, người của Lôi Thần cốc và Tụ Tiên các còn chưa tới!
Phủ Thiên không lộ ra dấu vết nói.
- Yên tâm, bọn hắn sẽ tới, chúng ta đi xuống trước đi.
Nhìn đại hải mênh mông vô bờ, cùng với bảy mươi hai thuỷ trụ phóng lên tận trời cao ngàn mét, Mục Vân mỉm cười, thả người nhảy vào trong biển.
Mấy người Vạn Vô Sinh vội vàng cùng nhảy xuống.
Sau khi mặt biển bình tĩnh ngắn ngủi lại, hai tiếng xé gió vang lên, hai đội nhân mã xuất hiện mặt biển trên bình tĩnh.
- Thạch Trung Nguyên!
- Lôi Vân Tử!
Hai đội nhân mã nhìn nhau, Lôi Vân Tử cười ha ha một tiếng nói:
- Thạch Trung Nguyên, ta biết Tụ Tiên các ngươi lợi hại, Vũ Tiên Tử không ai cản nổi, chỉ là lần này nếu như đến chính là ngươi, ta khuyên ngươi đừng đụng đến Mục Vân.
- Hả?
Thạch Trung Nguyên nhăn mày lại, nhìn Lôi Vân Tử.
- Lôi Vân Tử, ngươi từ khi nào trở nên bó tay bó chân như vậy rồi?
Thạch Trung Nguyên khinh thường nói:
- Nhi tử ta chết trong tay Mục Vân, hôm nay, đừng để ta gặp phải hắn, nếu không, chết nhất định là hắn.
Hất tay áo lên, bóng người Thạch Trung Nguyên lóe lên, trực tiếp rơi vào trong hải vực phía dưới.
- Trong cơ thể hắn có thiên hỏa và Cửu Thiên Chân Lôi, ngươi thật không nên đi chọc hắn, mà hắn giống như ngươi, đều là cảnh giới Niết Bàn cảnh tứ trọng.
Nhìn Thạch Trung Nguyên nhảy vào trong biển, Lôi Vân Tử yên lặng lẩm bẩm.
Bởi vì lo lắng Ma tộc sẽ thừa dịp khoảng thời gian này tiến công Trung Châu, cho nên tối cường giả của các thế lực lớn đều lưu tại trong thế lực của mỗi người, mà lần này,Tam Cực điện căn bản không phái người đến đây.
Đến cùng là vì sao, đám người cũng không hiểu.
Trên mặt biển bình tĩnh, thỉnh thoảng có từng bóng người chạy đến, dấn thân vào chỗ sâu đại hải.
Muốn bảo bối không chỉ là các thế lực lớn, còn có một chút thế lực siêu nhất lưu cùng với một ít thế lực nhất lưu cũng muốn đụng chạm vận khí.
Nhìn lần lượt từng bóng người xông vào đáy biển, trên bầu trời, một bóng người chắp tay đứng thẳng, im lặng nhìn mọi việc.
- Đây chính là thứ ngươi muốn?
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện, âm thanh của Lôi Chấn Tử giống như lôi minh, mở miệng chất vấn.
- Bốn đại phong ấn, ngươi quả nhiên là muốn giải khai từng cái?
- Phong ấn này là ta giải khai sao?
Vũ Thanh Mộc mỉm cười, cũng không tức giận.
- Ba đại phong ấn, không có một chỗ nào là qua tay của ta, sao ngươi có thể nói như vậy?
Vũ Thanh Mộc cười ha ha nói:
- Mà chỗ phong ấn thứ tư còn có thể ngăn cản hay không, Lôi Chấn Tử, ngươi còn không rõ ràng hơn ta sao?
Một tiếng chất vấn này lại làm cho Lôi Chấn Tử á khẩu không trả lời được.
- Ta hiểu rõ, ta hiểu rõ phong ấn bốn phía sớm muộn cũng có một ngày sẽ phá vỡ, thế nhưng cách làm của ngươi như thế, dẫn tới chính là Trung Châu triệt để loạn.
- Ngươi cho rằng ta không làm thì lão quỷ Vân gia kia sẽ chấp nhận tử thủ tại Vân gia, chuyện gì cũng không làm sao?
Vũ Thanh Mộc lạnh nhạt nói:
- Hiện tại, thánh nữ bỏ mình, Thánh Đan tông Thánh Khuyết bởi vì chuyện năm đó mà không hỏi thế sự, chỉ có Vân Thượng Không, hắn sẽ mặc kệ bí mật Trung Châu đại lục sao?
- Năm đó, tin tức là chúng ta cùng nhau đạt được, thế nhưng cuối cùng thì sao?
- Năm đó, Mục Thanh Vũ thiên phú sao mà siêu nhiên, thế nhưng vẫn bị cạo xương đoạn cân, triệt để trở thành một phế nhân, hiện tại...
Vũ Thanh Mộc nói đến đây bỗng nhiên ngậm miệng lại, không lên tiếng nữa.
- Hi vọng một ngày đó, ngươi sẽ không hối hận.
- Chỉ cần hắn không sao thì ta sẽ không hối hận, sinh tử của toàn bộ đại lục có liên can gì đến ta?
Vũ Thanh Mộc quát:
- Ta chỉ cần thủ hộ người ta quan tâm!
Nhìn Vũ Thanh Mộc thần sắc kiên định, Lôi Chấn Tử khẽ lắc đầu, không lên tiếng nữa.
Hai người cứ như vậy yên lặng.
Rốt cục, Lôi Chấn Tử nhịn không được nói:
- Phía dưới này chính là Cố Yêu tộc chi địa, chẳng lẽ ngươi không sợ hắn sẽ chết sao?
- Không phải ngươi cũng cho Lôi Vân Tử tiến vào rồi sao? Ngươi không sợ hắn chết sao?
Vũ Thanh Mộc hỏi ngược lại:
- Hôm nay đã đến thì giúp ta một chuyện đi.
- Gấp cái gì?
- Luôn có người ngo ngoe muốn thử đối với nhân loại chúng ta!
Nhìn phương xa lăn lộn ma khí, Vũ Thanh Mộc bất đắc dĩ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận