Vô Thượng Thần Đế

Chương 458: Đáy Biển Sâu (2)

Cùng lúc đó, một bên khác, Mục Vân và nhân mã các thế lực lớn tiến vào đáy biển, trong khoảnh khắc, một lực lượng vô hình giống như đang vặn vẹo không gian, lúc đầu đám người cùng vào với nhau bị triệt để tách ra.
Nhất thời, Mục Vân cảm giác được cảnh tượng xung quanh biến ảo, quanh người chỉ có hào quang nhỏ yếu, cùng từng ám ảnh màu đen.
Âm thanh ùng ục vang lên, từng bóng người màu đen hình thể khoảng chừng gần trăm mét, vờn quanh quanh người Mục Vân.
- Cút!
Quát khẽ một tiếng, chân nguyên phòng hộ quanh người Mục Vân bỗng nhiên bộc phát.
Oanh...
Chỗ sâu dưới đáy biển vang lên một tiếng oanh minh.
Ngay sau đó, tiếng nổ tung phanh phanh phanh vang lên, từng đoàn hắc ảnh đột nhiên hóa thành một đám huyết thủy, biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn tình cảnh xung quanh, Mục Vân khẽ nhíu mày, kín đáo đi tới phía dưới.
Ở chỗ bóng người Mục Vân vừa biến mất, trong bạo liệt ám ảnh, một bóng người đột nhiên xuất hiện, nhìn bóng lưng Mục Vân, nở nụ cười lạnh.
Dần dần, theo lặn xuống, áp lực xung quanh càng lúc càng lớn.
Mục Vân không thể không tế ra Hồn Đàn để chống cự áp lực từ nước biển xung quanh.
Tầm nhìn phía dưới càng ngày càng gần, nhưng Mục Vân hiểu rõ, nguy hiểm cũng càng lúc càng lớn.
Theo lặn xuống, quanh người Mục Vân không ngừng truyền đến từng âm thanh quỷ dị, có khi còn có một vài ám ảnh màu đen xuất hiện.
Không nhìn kỹ, căn bản là không có cách nào phát hiện những quang đoàn quỷ dị đó.
Chỉ là vừa lặn xuống, Mục Vân vừa cẩn thận người quan sát bốn phía, một trận quang mang hiện lên, tốc độ đột nhiên bộc phát, kín đáo đi tới phía dưới, biến mất không thấy gì nữa.
- Hả? Người đâu?
Ngay sau khi Mục Vân rời khỏi không bao lâu, một âm thanh kinh ngạc vang lên.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện.
- Đáng chết, không ngờ lại để cho hắn chạy!
Bóng người kia thấp giọng quát một tiếng, trong ngữ khí tràn đầy đáng tiếc và phẫn nộ.
Hưu...
Nhưng ngay vào lúc này, tiếng xé gió lên, một bóng người đột nhiên tới gần, trong tay một thanh kiếm sắc, trực tiếp vạch ra một đạo sóng nước.
Thổi phù một tiếng, trường kiếm đột nhiên xuất hiện kia vạch bả vai người vừa chửi mắng một đạo tơ máu.
- Mục Vân!
Cánh tay bị tổn thương, người kia quát khẽ một tiếng, chửi bới nói:
- Hừ, không ngờ còn chơi lén ta? Lá gan của ngươi ngược lại là không nhỏ!
- Thạch Trung Nguyên!
Mà giờ khắc này, nhìn thấy bóng người vẫn luôn theo đuôi ở sau lưng mình, âm thanh Mục Vân tràn ngập kinh ngạc.
Hắn không ngờ người này lại là Thạch Trung Nguyên!
- Hừ, Mục Vân, hôm nay là ngày chết của ngươi, đối nghịch với Tụ Tiên các ta, lão phu tìm ngươi đã lâu, hôm nay nhất định phải ngươi!
Nhìn Mục Vân, Thạch Trung Nguyên quát lạnh nói.
Chỉ là, nhìn thấy Thạch Trung Nguyên, Mục Vân lại cười.
Một kiếm vừa rồi kia, nếu không phải bởi vì đáy biển nước sâu, bị áp lực và dòng nước ảnh hưởng thì tổn thương cũng không phải là cánh tay của Thạch Trung Nguyên, mà là đầu của hắn.
- Ngươi thật rất có đảm lượng!
Mục Vân cười nhạo nói:
- Nếu như là tại một năm trước, ta vừa đến Trung Châu đại lục, ngươi muốn giết ta, ta có thể chỉ có thể cụp đuôi chạy trốn, nhưng bây giờ, ngươi có thể thấy rõ hình thức sao?
Trong lúc Mục Vân nói chuyện, bốn đạo Hồn Đàn bất ngờ xuất hiện dưới chân.
- Xưa đâu bằng nay, ta còn là người mà ngươi có thể chém giết sao?
- Nực cười, ngươi bước vào tứ tầng Hồn Đàn mới bao lâu?
Thạch Trung Nguyên cười ha ha nói:
- Lão phu đã chìm đắm trong Niết Bàn cảnh tứ trọng mười năm, còn có thể không sánh bằng một xú tiểu tử vừa bước vào Niết Bàn cảnh tứ trọng như ngươi sao? Lão phu biết ngươi có Hắc Viêm Phích Lịch Đạn, thế nhưng ngươi cho rằng, lão phu sẽ không có chuẩn bị sao?
Trên mặt Thạch Trung Nguyên tràn đầy biểu lộ cười nhạo, nhìn Mục Vân như là nhìn người chết.
- Lười nói nhảm với ngươi!
Mục Vân lật bàn tay, Hắc Uyên Kiếm quang mang đen kịt giống như đi từ Cửu U Địa Ngục, làm lòng người rét lạnh.
Cho dù là chỗ sâu dưới đáy biển này thì vẫn y như cũ là tản ra khí tức sát phạt đen như mực.
- Hắc Uyên Kiếm trong tay ta, chưa hề gặp huyết, ngươi đến làm người thứ nhất đi!
Âm thanh Mục Vân trầm thấp, bóng người lóe lên, trường kiếm trực tiếp đâm ra.
- Cửu Minh Quỷ Khốc!
Quát khẽ một tiếng, miệng Thạch Trung Nguyên há mở, phát ra một tiếng tiếng rống to, tiếng rống kia không ngừng dẫn động sóng nước, chỗ sâu đáy biển, sóng nước dập dờn, âm thanh chói tai theo dòng nước, trực tiếp rót vào trong lỗ tai Mục Vân.
- Khóc? Khóc cái đầu ngươi!
Mục Vân quát khẽ một tiếng, Hắc Uyên Kiếm chém ra một kiếm, kiếm thế cường đại, phối hợp với thực lực Niết Bàn tứ trọng hiện nay của Mục Vân.
Một kiếm kia dẫn động sóng nước, hướng về phương hướng ngược lại, trực tiếp đánh thẳng về phía Thạch Trung Nguyên.
- Ừm hừ...
Một tiếng rên rỉ vang lên, sắc mặt Thạch Trung Nguyên tái nhợt, trợn mắt hốc mồm nhìn Mục Vân.
- Lão bất tử, cho ngươi mặt mũi mà ngươi không cần!
Bóng người Mục Vân lóe lên, trong tiếng ầm vang, sóng nước dưới chân dập dờn, Hắc Uyên Kiếm mang theo thân thể của hắn, chém về phía Thạch Trung Nguyên.
Cùng là Niết Bàn tứ trọng, hai đạo Hồn Đàn của Mục Vân là do thiên hỏa và Cửu Thiên Chân Lôi dẫn động, há có thể e ngại Thạch Trung Nguyên.
Thực lực cường hãn, có lẽ có quan hệ với viêc bước vào cảnh giới thời gian dài ngắn, thế nhưng điểm này lại là không có chút ứng nghiệm trên người Mục Vân.
Dùng lĩnh ngộ của Tiên Vương, mỗi lần bước vào một cảnh giới, hắn đều xác định trăm phần trăm vững chắc căn cơ, không có một tia tì vết.
Nếu không, cảnh giới bây giờ của hắn, làm sao có thể chỉ là Niết Bàn tứ trọng.
Không thể không nói, Thạch Trung Nguyên này nghĩ quá nhiều.
- Lão phu liều mạng với ngươi!
Thạch Trung Nguyên đột nhiên cảm giác, giữa hắn với Mục Vân hình như thật tồn tại chênh lệch.
Bàn tay vung lên, bá bá bá mấy chục viên Hắc Viêm Phích Lịch Đạn đột nhiên xuất hiện.
Mấy chục viên Hắc Viêm Phích Lịch Đạn kia trực tiếp xuyên qua dòng nước, đến trước mặt Mục Vân.
- Dùng Hắc Viêm Phích Lịch Đạn do ngươi đến luyện chế, nổ chết tiểu tạp toái ngươi, ta nghĩ trong lòng ngươi, có phải là sẽ rất biệt khuất không?
Thạch Trung Nguyên cười ha ha nói.
Nhưng sau một khắc, kia một đạo hắc ảnh mang theo mấy chục viên Hắc Viêm Phích Lịch Đạn, thẳng tắp lao ngược về phía hắn.
Thạch Trung Nguyên kinh ngạc phát hiện, Hắc Viêm Phích Lịch Đạn hắn ném ra lại không trực tiếp nổ tung.
Làm sao có thể?
Hắc Viêm Phích Lịch Đạn này hắn đã là thí nghiệm qua hàng ngàn, hàng vạn lần, căn bản không thể nào xảy ra vấn đề.
- Ta thấy ngươi thật sự là càng già càng hồ đồ, Hắc Viêm Phích Lịch Đạn là Mục Vân ta luyện chế, dẫn động như thế nào, bạo tạc như thế nào cũng là Mục Vân ta dạy các ngươi.
- Chẳng lẽ ngươi ngốc đến mức cho rằng, ta bán Hắc Viêm Phích Lịch Đạn cho các ngươi sẽ để cho các ngươi dùng để nổ chết chính ta sao?
Mục Vân quát lạnh nói:
- Cái đồ chơi này, ta muốn nó bạo thì nó sẽ bạo, ta không muốn nó bạo thì dù ngươi có xuất ra hơn vạn viên thì cũng không có tác dụng gì.
Trong lúc Mục Vân nói chuyện, mấy chục viên Hắc Viêm Phích Lịch Đạn đã bay ngược trở về, thế mà lại bay về phía Thạch Trung Nguyên.
Cho tới giờ khắc này, Thạch Trung Nguyên mới kịp phản ứng.
Hắc Viêm Phích Lịch Đạn là Mục Vân luyện chế.
Kẻ này tâm tư kín đáo, giỏi về tính toán, làm sao có thể không lưu lại chuẩn bị ở sau.
Đáng hận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận