Vô Thượng Thần Đế

Chương 462: Cung Điện Màu Đen (2)

Vạn năm trước, hắn khí vũ bất phàm, để phong ấn như thế ở nơi này, vốn cho là đời này sẽ không lại gặp, không ngờ, hôm nay hắn lại lấy thân phận cỡ này, lại lần nữa đến chỗ này.
Bá...
Nhưng trong đám người thổn thức, một bóng người lại dẫn đầu xông vào trong cung điện.
- Các vị không nên quên mục đích lần này chúng ta đến đây, vào vực bắt cá không bằng về sông kết lưới, phong ấn chi địa thường thường mang theo dị bảo xuất thế, Mục Vân kỳ ngộ, ta nghĩ các ngươi cũng nên hiểu rõ.
Quân Vô Tà dẫn đầu mà vào, tiến vào trong khu cung điện kia.
Bá bá bá...
Rút dây động rừng, lúc này, ai cũng không muốn bị bỏ lại phía sau, thẳng tắp xông vào trong cung điện kia.
Chỉ là, nhìn thấy đám người xông vào đến trong cung điện kia, Mục Vân lại chầm chậm đi ra.
Lúc này, hắn không còn che giấu thân hình, mà là đứng ở nhô ra phía trước sàn nhà, nhìn qua phía dưới, suy nghĩ xuất thần.
- Mục lão đệ!
Lúc này, Vạn Vô Sinh hưng phấn đi tới, quát:
- Đây chính là phong ấn năm đó Mục lão ca kiến tạo, thế nào? Sư tôn của ngươi lợi hại không? Ta cho ngươi biết, một đám cung điện này có thể dung nạp mấy vạn người, mà phòng ngự lại còn cực kỳ kiên cố, cho dù là một ít thế lực trong ba ngàn tiểu thế giới cũng không làm được cung điện xảo đoạt thiên công bực này.
Vạn Vô Sinh lộ ra cực kỳ hưng phấn.
- Vật liệu bực này, toàn bộ là Mục lão ca năm đó còn chưa tiến vào ba ngàn tiểu thế giới, thu thập các loại thiên tài địa bảo, luyện chế mà thành, so với Vạn Quỷ Phủ Quật kìa của ta thì mạnh hơn gấp trăm lần.
- Ta biết!
Mục Vân nhẹ gật đầu.
Hắn đương nhiên biết, cung điện tự tay mình luyện chế có uy lực như thế nào, sao hắn lại không biết? Nếu không thì hắn sẽ không đặt một tòa cung điện này ở nơi đây, với tư cách trấn áp.
- Ha ha… Đúng vậy, đúng vậy, ngươi đương nhiên biết, Mục lão ca khẳng định đã nói với ngươi.
Vạn Vô Sinh ha ha lớn nhỏ, lộ ra rất hưng phấn.
Mục Vân đứng tại chỗ, càng vô cùng kích động.
Lần này, tiến vào trong cung điện chính là thiên hạ của hắn.
Khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, bóng người Mục Vân lóe lên, trực tiếp tiến vào trong khu cung điện phía dưới.
Cung điện đen như mực, bên trong lại là sáng rực lấp lánh, đám người tiến vào trong cung điện, lập tức phân tán ra, tìm kiếm bốn phía.
Tứ đại phong ấn đều sinh ra thiên địa linh vật, trong cung điện màu đen cũng tuyệt không ngoại lệ.
Chỉ là đến cùng nơi đây có thiên địa linh vật gì, lại là đám người tò mò nhất.
Nhưng khác biệt với mọi người, Mục Vân một thân trường sam màu đen, dạo chơi đi trong cung điện, lại không có tiến vào trong bất kỳ một đại điện nào, chỉ là giống như đang tìm kiếm cái gì.
- Mục Vân!
Nhưng trong lúc Mục Vân đang tiến lên thì một âm thanh quát lạnh lại đột nhiên vang lên.
Ngẩng đầu nhìn lại, Mục Vân phát hiện Thánh Vũ Phong đang dùng một đôi mắt nhìn mình chằm chằm, đầy là sát ý.
Mà ở bên cạnh Thánh Vũ Phong, kia Quân Vô Tà một mặt tà mị, thần sắc dò xét, nhìn chằm chằm Mục Vân, như là phát hiện một món trân bảo hiếm thấy.
Nhìn hai người nhìn dùng ánh mắt này nhìn mình, khóe miệng Mục Vân khẽ nhếch, quay người lại, chạy nhanh, biến mất tại chỗ.
- Đuổi theo!
Thánh Vũ Phong và Quân Vô Tà sao lại từ bỏ Mục Vân cô độc một mình như lúc này.
Đánh giết Mục Vân sớm đã là trở thành họa lớn trong lòng của bọn hắn, mà giờ khắc này, chính là cơ hội ngàn năm có một.
Trước đó, Mục Vân vẫn luôn trốn ở trong Vân Minh, đó giống như xác rùa đen vững như thành đồng khiến cho bọn hắn căn bản không có cơ hội hạ thủ.
Nhưng lần này không giống.
Mục Vân chỉ đi cùng Vạn Quỷ lão nhân đến chỗ này, hai người bọn họ có thể nhẹ nhõm ứng đối.
Hiện tại Mục Vân lạc đàn, chính là thời cơ tốt đánh giết hắn.
Truy tìm bóng người Mục Vân, hai người một đường xâm nhập vào trong một đại điện.
Mà giờ khắc này, bóng người Mục Vân đang ngồi ngay ngắn ở trong đại điện phía trước, có chút hăng hái nhìn hai người.
Ầm một tiếng vang lên, đại môn đại điện trong khoảnh khắc khép kín.
- Hai vị muốn giết ta sao?
Nhìn Thánh Vũ Phong, Quân Vô Tà, Mục Vân cười đùa nói.
- Ngươi còn rất có tự mình hiểu lấy, chỉ là ta nghĩ mãi mà không rõ, lúc này ngươi làm chuyện này là vì cái gì?
Nhìn đại môn khép kín lại, Thánh Vũ Phong cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ, ngươi đang định đánh một trận tử chiến, giết chết hai người chúng ta sao?
- Coi như ngươi thông minh!
Mục Vân búng tay một cái, cười nói:
- Chỉ tiếc, ta cũng không phải định đảnh một trận tử chiến.
Oanh...
Mục Vân vừa dứt lời, một âm thanh nổ vang đột nhiên vang lên, toàn bộ đại điện đều nhịn không được run rẩy.
- Khụ khụ...
Bạo tạc qua đi, hai tiếng ho khan vang lên, hai người Thánh Vũ Phong, Quân Vô Tà chật vật đứng dậy.
- Chậc chậc, thật đúng là chật vật, hai vị, tư vị như thế nào?
Mục Vân vỗ tay, âm thanh dần dần lạnh lùng lên.
- Ta còn không tìm các ngươi, các ngươi ngược lại không kịp chờ đợi tới tìm ta.
Đinh một tiếng vang lên, nắm Hắc Uyên Kiếm thật chặt trong tay, Mục Vân bước ra một bước.
- Vậy thì hay để ta xem thử, hai vị tự nhận là có thể giết Mục Vân ta, có bản lãnh gì!
Bá một tiếng vang lên, bóng người Mục Vân biến mất tại chỗ.
Một tiếng “bang” vang lên, lúc đầu, Thánh Vũ Phong tưởng là Mục Vân sẽ dẫn vọt về phía hắn, thế nhưng ai có thể nghĩ, tiếng bành vang lên, Mục Vân lại phòng về phía Quân Vô Tà hắn.
Một kiếm ra, bóng người Mục Vân xuất hiện trước mặt Quân Vô Tà, Hắc Uyên Kiếm kia trực tiếp bổ lên trên hai tay Quân Vô Tà.
Chỉ là, toàn bộ cánh tay của Quân Vô Tà lại lộ ra ánh sáng long lanh dạng giống như bạch cốt, một kiếm kia, chỉ lưu lại một đạo ấn ký nhàn nhạt trên cánh tay Quân Vô Tà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận