Vô Thượng Thần Đế

Chương 466: Mục Vân phải chết!

- Mục Vân!
Nhìn thấy Mục Vân, Trì Tân Nguyệt hơi sững sờ, mặt biến sắc nói:
- Ngươi ngốc sao, bây giờ xuất hiện làm cái gì?
Nghĩ đến ân oán thù hận giữa Mục Vân cùng Tụ Tiên các, Thánh Đan tông, Thiên Tà đảo, Lục Ảnh huyết điện, Trì Tân Nguyệt quát:
- Mau chóng rời khỏi nơi này!
- Rời khỏi?
Mục Vân cười nói:
- Nhạc mẫu đại nhân ngài ở đây, ta làm sao có thể rời đi.
- Mục Vân, ngươi cho rằng, bây giờ ngươi còn có thể đi sao?
Nhìn Mục Vân, Mạnh Nhất Phàm nhịn không được quát:
- Mệnh con ta, ngươi nên hoàn lại!
- Vậy trăm ngàn cái mạng Mục gia ta từ trên xuống dưới, có phải ngươi cũng nên hoàn lại hay không?
- Cả nhà Mục gia ngươi cộng lại cũng không sánh bằng một cái mạng nhi tử ta.
Thân thể Mạnh Nhất Phàm run rẩy, nhìn Mục Vân như muốn phun ra lửa.
- Tử Cực, Xích Huyết, giết hắn cho ta!
Hai bóng người mang lục bào bên cạnh Mạnh Nhất Phàm kéo ra mũ áo trên người, lộ ra chân dung.
Hai người này bất ngờ chính là hai vị Ma Vương ma tộc - Tử Cực cùng Xích Huyết!
- Vâng!
Âm thanh khàn khàn vang lên, hai người như là cơ khí, đồng loạt nhìn tới Mục Vân.
- Tiểu Hắc, cắn chết bọn hắn!
Mục Vân lui ra phía sau, mở miệng quát.
- Ha ha...
Nghe thấy Mục Vân nói, mọi người xung quanh lập tức cười ha hả.
- Mục Vân, đến lúc nào rồi, ngươi còn ở lại chỗ này nói đùa.
Trì Tân Nguyệt cũng nhịn không được.
Một con chó đen nhỏ nhìn qua vô hại thì có thể làm gì?
Càng buồn cười hơn là, Mục Vân thế mà treo linh đang ở trên cổ chó, đây chính là một kiện thiên khí nha.
- Ta không có nói đùa!
Mục Vân buồn khổ vỗ vỗ đầu, nhìn Tiểu Hắc.
- Mục Vân, đủ rồi, bây giờ ngươi còn có tâm tư trêu đùa chúng ta, ngươi thật cho rằng chúng ta không giết được ngươi?
- Đương nhiên giết không được.
Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Bằng các ngươi, còn chưa đủ tư cách! Có phải không, Tiểu Hắc?
Nói rồi, Mục Vân nhìn Tiểu Hắc bên cạnh.
Gâu gâu...
Tiểu Hắc kêu gâu gâu, trên mặt thế mà lộ ra một tia giận dữ.
- Bên trên, giết hắn!
Mạnh Nhất Phàm lơ đễnh, vẻ mặt cười nhạo vẫn còn treo ở trên mặt.
Gâu gâu...
Mà cùng lúc đó, thời điểm mọi người xung quanh tới gần, một tiếng gầm gừ đinh tai nhức vang lên.
Chó đen nhỏ lúc đầu chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, nhìn cực kì đáng yêu giờ phút này như là sài lang mãnh hổ, thân hình tăng cao đến trăm mét.
Một đôi mắt như đèn lồng trong đêm tối, vẻ mặt đầy tức giận.
Gâu gâu...
Tiếng kêu kinh thiên động địa quanh quẩn xung quanh đại điện, Tiểu Hắc trực tiếp đánh ra móng vuốt sắc bén, cắn một cái, Tử Cực ngay cả phản ứng cũng không có, đầu đã dọn nhà.
- Đây là... Đây là cẩu vật gì?!
Mạnh Nhất Phàm run rẩy, nhịn không được mắng.
- Đúng là chó, nhưng lại không phải thứ gì!
Giờ phút này, dưới chân Mục Vân, bốn tòa hồn đàn xuất hiện, nhìn Mạnh Nhất Phàm, sát ý dạt dào nói.
- Mục Vân, quái vật ở đâu ra, rõ ràng chỉ là một thổ cẩu!
Nhìn Tiểu Hắc va chạm trong đám người, những cường giả Niết Bàn cảnh đang muốn mở miệng nói chuyện nuốt hết lời vào trong bụng, Mạnh Nhất Phàm run rẩy ngón tay nói.
- Ngươi không cần biết!
Bóng người Mục Vân lóe lên, Hắc Uyên Kiếm trực tiếp giết ra.
Phía dưới đỉnh phong kiếm thế, một kiếm vừa ra, tốc độ nhanh vô cùng.
Lần này, Mục Vân cũng không thi triển Tịch Diệt Lôi Châu, hắn muốn nhìn một chút, có thiên hỏa cùng Cửu Thiên Chân Lôi kết hợp với với đỉnh phong kiếm thế, tiềm lực của hắn rốt cuộc có bao nhiêu!
Đỉnh phong kiếm thế xúc động, Hắc Uyên Kiếm giờ phút này giống như sống lại, cùng Mục Vân hòa làm một thể.
Mà giờ khắc này một bên khác, Tiểu Hắc biến thân thành cuồng bạo Khiếu Nguyệt Thần Khuyển, chém giết ra trong đám người.
Thân là thánh thú, võ giả Niết Bàn cảnh đâu đủ để nó nhét kẻ răng.
Bình thường mà nói, Á Thánh thú tồn tại tương đương cường giả Niết Bàn cảnh, mà Thánh thú đã mạnh hơn võ giả Niết Bàn cảnh.
Chỉ là Tiểu Hắc bị nhốt vạn năm bên trong Khiếu Nguyệt Điện, thân thể suy yếu, nhưng những võ giả phía dưới Niết Bàn thất trọng, y nguyên không phải đối thủ của nó.
Mạnh Nhất Phàm giờ phút này nghiễm nhiên cũng bị Mục Vân bức đến gấp gáp, quát khẽ một tiếng, y phục trên người nổ tung, từng sợi tơ huyết hồng xuất bây mặt ngoài thân thể.
Hai bên cặp mắt của hắn phun ra tia mạch huyết hồng sắc, một đôi mắt tràn ngập xích hồng, hiển nhiên đã tiến vào một loại trạng thái bùng nổ nào đó.
- Đây chính là bí tịch Huyết Vương đại nhân gì đó truyền cho ngươi?
Mục Vân cười nhạo nói:
- Lục Ảnh huyết điện, vạn năm trước trên đại lục người người có thể tru diệt, vạn năm sau, Huyết Vương ngươi thức tỉnh, tận thế Lục Ảnh huyết điện các ngươi cũng không xa.
- Nói hươu nói vượn.
Mạnh Nhất Phàm quát lớn:
- Huyết Vương đại nhân thông hiểu vô thượng mật pháp Lục Ảnh huyết điện ta, thống nhất Trung Châu đại lục ở trong tầm tay, Mục Vân, tử kỳ của ngươi đã đến.
Vẻ mặt Mạnh Nhất Phàm phát lạnh, bước ra một bước, giữa năm ngón tay, móng tay bạch sắc thình thịch nổ ra, trọn vẹn tiếp cận nửa mét, đánh tới Mục Vân.
- Cút!
Đâm ra Hắc Uyên Kiếm, âm thanh tạch tạch tạch vang lên, móng nhọn trên đầu năm ngón tay Mạnh Nhất Phàm nháy mắt bị cắt ra, tiếng kêu thảm thiết vang lên, Mạnh Nhất Phàm lui lại một bước, trên mặt lại lộ ra thể hiện càng thêm điên cuồng.
Bất luận như thế nào, Mục Vân đều hẳn phải chết không nghi ngờ.
Lục Ảnh huyết điện, nếu không phải Mục Vân, kế hoạch hắn phục sinh Huyết Vương đã có thể chầm chậm tiến triển, Lục Ảnh huyết điện quật khởi ở ngay trong tầm tay.
Bây giờ mặc dù Huyết Vương phục sinh, nhưng lại mang theo ký ức tàn khuyết, đây đều do Mục Vân tạo thành.
Cho nên, Mục Vân phải chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận