Vô Thượng Thần Đế

Chương 469: Hắc Ngục Ngân Thủy

Lắc lắc đầu, vung đi ý nghĩ khiến người kinh ngạc bên trong đầu, Trì Tân Nguyệt bước ra một bước, đi sau lưng Mục Vân.
- Khiếu Nguyệt Điện!
Nhìn ba chữ rộng rãi đại khí, lại viết rất ngoáy, Trì Tân Nguyệt có phần buồn cười.
Chỉ là, nếu Tần Mộng Dao cùng Vương Tâm Nhã ở đây, tất có thể nhìn ra, ba chữ to này giống như đúc với võ kỹ, công pháp mà Mục Vân viết ra.
Gâu gâu...
Chỉ là, Tiểu Hắc trên đường đi hưng phấn không thôi đi tới tòa đại điệnlại lộ ra vội vã cuống cuồng.
Nhìn cửa vào cung điện, sủa loạn một trận.
- Bên trong có nguy hiểm?
Gâu gâu...
Tiểu Hắc cấp thiết sủa.
- Ta đã hiểu!
Mục Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Tiểu Hắc, mang theo nhạc mẫu ta đến nơi an toàn, hảo hảo bảo vệ, ta đi xem một chút liền trở lại.
Chỉ là, nghe Mục Vân nói vậy, Tiểu Hắc lại cắn vào góc áo Mục Vân, dùng sức kéo về sau.
- Ngươi yên tâm đi, ta chỉ đi xem một chút, sẽ không mạo hiểm.
Vỗ vỗ đầu tiểu gia hỏa, Mục Vân cười nói.
Trầm tư một chút, Tiểu Hắc một đường chạy nhanh đi tới trước người Trì Tân Nguyệt, lôi kéo góc áo của nàng, kéo đi về phía một bên khác.
- Nhạc mẫu yên tâm, Tiểu Hắc sẽ không tổn thương ngài, mà có nó ở đó, bất kỳ người nào đều tổn thương không được ngài.
- Ừm!
Trì Tân Nguyệt gật đầu nói:
- Ngươi cũng cẩn thận một chút.
Nhìn thấy Tiểu Hắc dẫn Trì Tân Nguyệt rời đi, Mục Vân thở phào nhẹ nhõm, nhìn bên trong đại điện đen nhánh.
Khiếu Nguyệt Điện này do hắn tự tay thiết kế, cho dù loại cường giả như Lôi Chấn Tử đến, trong cung điện này cũng là hắn thiên hạ của Mục Vân.
Đạp lên bậc thang, Mục Vân một bước đi lên.
Một tiếng cọt kẹt, cánh cửa đại điện bị đẩy ra, đại điện sáng loáng hiện ra ở trước mặt Mục Vân.
Bên trong đại điện có thể dung nạp ngàn người, giờ phút này trống rỗng, lãnh lãnh thanh thanh.
Hồi tưởng năm đó, hắn và bọn người Vạn Vô Sinh ở bên trong tòa đại điện này, huynh đệ nâng cốc ngôn hoan, khoan khoái nâng ly, cùng đối thủ liều mạng, từng màn ngày xưa tựa hồ hiện lên ở trước mắt.
Khóe miệng Mục Vân khẽ nhếch, một bước bước vào đến bên trong đại điện.
Phanh...
Một tiếng vang vang lên, bên trong đại điện, lập tức trở nên càng thêm yên tĩnh.
- Ra đi!
Nhìn chỗ ngồi cao lớn rộng rãi phía trước trong cung điện, Mục Vân đột nhiên không hiểu thấu nói.
- A?
Chỉ là, khi nghe lời Mục Vân nói, bên trong đại điện đột nhiên truyền đến một tiếng kinh nghi bất định.
Ngay sau khi từng tiếng rầm rầm âm thanh vang lên, giữa tòa đại điện kia nhất thời xuất hiện đầy hơi nước, một đầu Thủy Long màu đen bỗng nhiên xuất hiện.
Thủy Long màu đen dài khoảng chừng ngàn mét, quanh quẩn ở trong đại điện, đầu to lớn, phủ phục trên ghế ngồi trước điện, một đôi mắt sáng long lanh chăm chú nhìn Mục Vân.
- Vạn năm trước, ngươi chỉ vẻn vẹn là một thủy linh vô cùng đơn giản, dưới cơ duyên xảo hợp, ngươi sinh ra ý thức, có thể tu luyện, thời gian vạn năm, ngươi ở bên trong Khiếu Nguyệt Điện, thế mà trưởng thành đến tình trạng như thế - Hắc Ngục Ngân Thủy!
Nhìn bóng người cực đại phía trước cung điện, Mục Vân mở miệng nói.
- Làm sao ngươi biết bản mệnh của ta?
Nhìn Mục Vân, Thủy Long màu đen há miệng, trầm giọng nói:
- Chủ nhân đại điện này có liên quan gì tới ngươi?
- Ngươi cứ nói đi.
Mục Vân không trả lời mà hỏi lại.
Nhìn Mục Vân, trên mặt Hắc Ngục Ngân Thủy hóa thành Thủy Long màu đen lộ ra vẻ hung ác, khóe miệng hơi nhắc đến.
- Khặc khặc, tên kia đặt ta ở bên trong Khiếu Nguyệt Điện, giam giữ ta vạn năm, nếu để cho ta gặp được hắn, nhất định phải để hắn sống không bằng chết.
- Thế nhưng nếu như không có hắn, ngươi sớm đã bị người thu phục, nào còn có ngươi bây giờ, ngươi cường đại như thế.
- Chó má!
Hắc Ngục Ngân Thủy khặc khặc cười nói:
- Không có hắn, ta sẽ trôi qua càng tốt hơn, ngươi biết cái gì.
- Không có hắn, ngươi chết sớm!
- Rốt cuộc ngươi là ai?-
- Người thu phục ngươi.
- Chỉ bằng ngươi? Ha ha...
Nhìn Mục Vân, Hắc Ngục Ngân Thủy cười lên ha hả:
- Ngươi cũng đã biết ta là ai? Ta chính là thiên địa linh vật, cường đại có thể so với thiên hỏa, vạn vật chi linh, con người là cái gì? Con người chỉ là sinh vật ti tiện nhất mà thôi, căn bản tính không được cái gì!
- Mà ngươi lại bị con người ti tiện cầm tù vạn năm.
- Ngươi...
- Chẳng lẽ không đúng?
Nhìn Hắc Ngục Ngân Thủy, Mục Vân tự giễu nói:
- Thiên hỏa sao? Ngươi so với thiên hỏa, ai lợi hại hơn đây?
Trong lúc nói chuyện, Mục Vân điểm ra một đầu ngón tay, hai đường thiên hỏa lướt đi.
Tử Liên Yêu Hỏa cùng Vạn Kiếp Quỷ Hỏa, một trái một phải, nấn ná quanh người Mục Vân.
Âm thanh lốp bốp vang lên, toàn thân trên dưới Mục Vân đầy sấm chớp, mày bảy sắc, càng là hào quang sáng chói lóng lánh.
- Tử Liên Yêu Hỏa, Vạn Kiếp Quỷ Hỏa, Cửu Thiên Chân Lôi, Thất Vũ thải điện, ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?
- Thất Vũ thải điện?
Mục Vân cười nói:
- Xem ra ngươi biết rất nhiều!
- Ta không có chú tạo ngũ tầng hồn đàn, cũng là bởi vì cần ngươi, Cửu Thiên Chân Lôi trở thành tầng hồn đàn thứ ba của ta, tầng hồn đàn thứ tư, ta chuẩn bị số lượng lớn thiên tài địa bảo, mà ngươi trở thành tầng hồn đàn thứ năm, đến ngăn cách Cửu Thiên Chân Lôi cùng Thất Vũ thải điện, vừa hay.
- SAu khi nắm giữ ngươi, ta có thể ngưng kết ra tầng hồn đàn thứ sáu, dùng Thất thải thiểm điện làm vật liệu cho hồn đàn.
- Ngươi là tồn tại thích hợp nhất trong tầng hồn đàn thứ năm của ta, Hắc Ngục Ngân Thủy.
- Ngươi nằm mơ.
Nghe thấy Mục Vân nói thế, Hắc Ngục Ngân Thủy trong nháy mắt giận dữ.
Thời gian vạn năm, từ năm đó khi chỉ là một luồng linh thức đến bây giờ, nó phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất, bây giờ, há lại cho một hậu bối thu phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận