Vô Thượng Thần Đế

Chương 471: Lục Tầng Hồn Đàn

Cái gì!
Nghe đến lời này, thân thể Vũ Thanh Mộc run rẩy.
- Ngươi cho rằng ngươi làm tốt hết thảy, thế nhưng, ngươi lại như thế nào biết, đây hết thảy đều trong kế hoạch của hắn.
Lôi Chấn Tử vừa dứt lời, khoát tay một cái nói:
- Thôi thôi, Cốt Yêu nhất tộc tiến vào, phong ấn bên trong Lôi Cốc cũng nên phá, lần này, Trung Châu triệt để loạn, đại khí vận đến cùng thuộc về ai, ai lại có thể nói đúng.
Bóng người Lôi Chấn Tử tiêu tán, chỉ để lại Vũ Thanh Mộc một người ngu tại chỗ, ánh mắt phức tạp.
Nhưng là chỗ đáy biển sâu, bên trong Khiếu Nguyệt điện.
Toàn bộ đại điện bắt đầu kịch liệt run rẩy, cung điện to lớn màu đen bắt đầu trở nên nghiêng trời lệch đất, như dời sông lấp biển.
- Tiểu Hắc, Mục Vân như thế nào, ngươi đi xem một cái đi.
Bên trong một gian Thiên Điện, sắc mặt Trì Tân Nguyệt khôi phục một ít, mở miệng nói.
Gâu gâu...
Chỉ là Tiểu Hắc lại gâu gâu gọi hai tiếng, lần nữa cắn váy áo Trì Tân Nguyệt, không chịu rời đi.
- Mục Vân xú tiểu tử này, đừng đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn xem đại điện hùng vĩ, mặt Trì Tân Nguyệt lộ vẻ lo lắng.
- Ta có thể xảy ra chuyện gì, thê tử còn chờ ta ở nhà đây.
Ngay tại giờ phút này, một đạo âm thanh trêu tức vang lên, bóng người Mục Vân giống như cơn gió xuất hiện tại bên cạnh Trì Tân Nguyệt.
- Mục Vân!
Nhìn Mục Vân, Trì Tân Nguyệt hơi sững sờ.
Phân biệt nửa ngày, cả người Mục Vân giống như nhìn biến thành người khác.
Trước đó Mục Vân càng nhiều hơn chính là dương cương chi khí, cả người nhìn là bên trong thanh tú mang theo một ít bá khí, nhìn có phần ngang ngược càn rỡ.
Nhưng bây giờ xem ra, lại là bên trong thanh tú mang theo một tia yêu dị, bên trong yêu dị xen lẫn bá khí.
Các loại khí chất hỗn hợp với nhau, để Mục Vân nhìn ra, phá lệ khác biệt.
- Nhạc mẫu đại nhân, chúng ta mau chóng rời đi nơi này, nơi này, sắp không được!
Mục Vân trịnh trọng nói:
- Trước để Tiểu Hắc mang ngươi rời đi, ngươi chờ ta trên mặt biển, à, đúng rồi, vị trí dưới đáy biển ngàn mét kia, có không ít Ma tộc chiến sĩ, ngươi trước giấu đi chờ ta, ta một hồi liền lên đi.
- Vậy còn ngươi?
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không xảy ra chuyện!
- Tốt!
Trì Tân Nguyệt nhẹ gật đầu, đi theo Tiểu Hắc, chạy như bay ra phía ngoài điện.
Nhìn xem phương xa, trên mặt Mục Vân lộ ra mỉm cười.
- Vân Thanh Phong, ngươi còn không đi, Kim Linh, mấy người các ngươi ngược lại là xuống tới đây, đục nước béo cò, mò cá trước mặt Mục Vân ta, các ngươi có thể sờ được sao?
Mục Vân mỉm cười, bóng người lóe lên, dưới chân xuất hiện sáu tòa hồn đàn, trực tiếp bay ra ngoài điện.
Mà giờ khắc này, trước một gian cung điện màu đen, Vân Thanh Phong dẫn theo đám người Vân gia đứng trước đại điện, tràn ngập vẻ điên cuồng nhìn xem tòa đại điện bên trong.
- Tộc trưởng, nếu ngươi không đi, đại điện này sẽ muốn sập!
- Ngươi biết cái gì!
Vân Thanh Phong quát lạnh:
- Điện tên là Khiếu Nguyệt điện, nếu như có thể lấy đi, đặt vào Vân gia ta, cùng loại với một kiện tuyệt thế thiên khí, cho dù là Ma tộc đại quân, Cốt Yêu nhất tộc đều không thể phá vỡ, ngươi biết cái gì!
Vân Thanh Phong khàn giọng quát.
- Nói hay lắm!
Ngay tại giờ phút này, một tiếng cười ha ha vang lên.
Bọn người Kim Linh bất ngờ xuất hiện, nhìn xem cung điện kia, mặt mũi tràn đầy vẻ điên cuồng.
- Đại điện này đúng là có thể so với một kiện thiên khí, đáng tiếc, Vân Thanh Phong, chú định không phải của ngươi!
Kim Linh cười ha ha, đánh giá Khiếu Nguyệt điện trước mắt.
- Đây chính là chủ điện, pháp môn thu phục điện nhất định bên trong chủ điện.
Trên mặt Kim Linh lộ ra vẻ mừng như điên, cả người vô cùng kích động.
- Kim Linh, Ma tộc ngươi quả nhiên chưa từ bỏ ý định, ta biết ngươi sẽ quay lại.
Nhìn thấy Kim Linh, Vân Thanh Phong cũng chẳng suy nghĩ gì, ánh mắt lộ ra một tia khinh miệt.
- Tứ đại hộ pháp, giết hết bọn hắn, Khiếu Nguyệt điện này, ta đến thu phục.
- Tuân lệnh!
Sau lưng Vân Thanh Phong, bốn tên nam tử thân mang hắc bào bước ra một bước, cường đại uy áp trực tiếp càn quét hướng tới ba người Kim Linh.
- Tứ đại hộ pháp? Buồn cười!
Kim Linh chế nhạo một tiếng, vọt thẳng ra, thẳng hướng tới Vân Thanh Phong.
Mà cùng lúc đó, phía trước Khiếu Nguyệt điện, một hắc ảnh ngồi xếp bằng, nhìn phía dưới, ánh mắt lộ ra ý cười.
- Vốn còn nghĩ đều giải quyết nhóm hai người các ngươi, không nghĩ tới bây giờ tự mình đánh trước, vậy ta cứ nhìn chút náo nhiệt.
Mục Vân ngồi ngay ngắn ở đỉnh đại điện nhìn phía dưới, thần sắc tràn đầy vẻ dò xét.
Mà cùng lúc đó, theo giao chiến phía dưới càng ngày càng kích động, Khiếu Nguyệt điện run rẩy cũng càng ngày càng điên cuồng, Mục Vân thân ở bên trên đại điện, thế mà trong lúc mơ hồ có phần khống chế không nổi.
- Không thể đợi thêm.
Bất đắc dĩ thở dài một cái, Mục Vân nhìn phía dưới, quát to:
- Hai vị, các ngươi chậm rãi đánh, phong ấn nơi này sắp bài trừ, Mục Vân ta đi trước một bước!
- Mục Vân!
- Mục Vân?
Tiếng quát đột nhiên vang lên để Vân Thanh Phong cùng Kim Linh đều sững sờ.
Hai người nhìn xem hai bên, lửa giận lập tức bốc lên.
Bọn hắn đánh nửa ngày, không nghĩ tới Mục Vân thế mà ở phía trên xem náo nhiệt.
- Tặc tử, chạy đi đâu!
- Ngươi muốn chạy, hôm nay là tử kỳ của ngươi.
Hai người đột nhiên cảm giác tựa hồ bị Mục Vân trêu đùa một phen, từ bỏ giữa tranh đấu lẫn nhau, trực tiếp thẳng hướng Mục Vân.
- Ai... Đuổi theo ta làm gì đây?
Mục Vân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đứng trên không Khiếu Nguyệt điện, nhìn phía dưới, hai tay kết ấn.
Ong ong ong âm thanh vang lên, trong lúc nhất thời, toàn bộ Khiếu Nguyệt điện run rẩy trở nên càng thêm kịch liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận