Vô Thượng Thần Đế

Chương 474: Kiên Cố Nhất

Nhìn xem đáy biển thâm trầm, bạch cốt dần dần rơi ra, sát phạt chi khí càng ngày càng nghiêm trọng.
Thánh Đan tông, dãy núi vờn quanh.
- Chết!
Một bàn tay Thánh Vũ Dịch đập vào cán ghế, đứng dậy, ngón tay có chút run rẩy.
- Đúng vậy!
Bạch Trảm Phong đứng trước người Thánh Vũ Dịch, gật đầu nói:
- Mục Vân kia chú tạo hồn đàn tầng sáu, thanh thế kinh người, xuất thủ tàn nhẫn, Quân Vô Tà, Thánh Vũ Phong, Mạnh Nhất Phàm, đều bị hắn chém giết, Vân Thanh Phong cùng Kim Linh những Ma tộc kia cũng bị hắn vây ở phía dưới, bất quá Cốt Yêu nhất tộc xuất động, chỉ sợ bọn hắn cũng chỉ có chết.
- Đáng ghét!
Trên mặt Thánh Vũ Dịch mang theo vẻ giận dữ.
- Kẻ này, sớm nên đánh giết.
- Ha ha...
Bạch Trảm Phong cười khổ nói:
- Chỉ sợ hiện tại, muốn giết hắn rất khó.
Nghe đến lời này, Thánh Vũ Dịch ngạc nhiên.
Không sai, trong bất tri bất giác, lông cánh Mục Vân đã đầy đặn, hiện tại Mục Vân đột nhiên tăng trưởng đến tình trạng hồn đàn tầng sáu.
- Gia hỏa này, tu vi chẳng lẽ là đang bay sao?
Thánh Vũ Dịch giận không kềm được.
Thế nhưng, tu vi Mục Vân đề cao cấp tốc cũng thôi, hắn khủng bố là theo cảnh giới hắn đề thăng cũng trở nên càng để cho người không thể nào hiểu được.
- Hiện tại, cho dù ta toàn lực giao đấu hắn cũng không nắm chắc!
Khóe miệng Bạch Trảm Phong lộ ra một nụ cười khổ.
Lúc trước, hắn không có bằng vào hồn đàn chi lực, so sánh với đỉnh phong kiếm thế, vẫn y như không phải đối thủ của Mục Vân.
Huống chi, Mục Vân hiện tại đã nắm giữ tư cách khiêu chiến cùng hắn.
Chú tạo hồn đàn tầng một, thiên tài địa bảo cần thiết, quá mức mênh mông, thế nhưng Vân Minh cua Mục Vân dựa vào Phích Lịch Đạn cùng Thanh Tâm Đan, hung hăng kiếm một bút.
Cho dù hắn là cường giả đỉnh cao Thánh Đan tông, muốn chú tạo nhất tầng hồn đàn, cũng chí ít cần mười năm thậm chí thời gian dài hơn tích lũy.
- Vân Thanh Phong chết rồi, lão quái Vân Thăng Không kia có thể nhịn được sao?
Sắc mặt Thánh Vũ Dịch tái xanh, khẽ nói:
- Ta ngược lại muốn nhìn, Vân Thăng Không lão quỷ kia đến cùng sẽ làm lựa chọn gì.
Bên trong Thánh Đan tông lửa giận bành trướng, mà bên trong Vân gia lại có vẻ hơi âm u đầy tử khí.
Vân Thăng Không ngồi ngay ngắn ở trên ghế bành, nhìn xem Vân Thanh Phong trước người, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Giờ phút này, toàn thân cao thấp của Vân Thanh Phong chật vật không chịu nổi, sắc mặt càng trắng bệch.
- Phế vật!
Hồi lâu sau, Vân Thăng Không cuối cùng trầm thấp quát ra hai chữ.
- Ta thế nào sinh ra ngươi con trai như ngươi!
Vân Thăng Không tức giận tràn ngập lồng ngực, nhìn Vân Thanh Phong, hận không thể một bàn tay chụp chết.
- Một Vô Vân châu cứ như vậy bị ngươi lãng phí, thế nhưng Khiếu Nguyệt điện kia, ngươi cũng không có được, lần này, ngươi cái gì đều không được, ngược lại tổn hơn mười vị cường giả Niết Bàn cảnh thất của Vân gia ta?
- Cha, cái này sự thực là do Mục Vân kia quá mức giảo hoạt gian trá, ta...
- Ngậm miệng!
Vân Thăng Không quát:
- Hiện tại nói cho ta biết đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Mục Vân kia vô cùng quen thuộc Khiếu Nguyệt điện, không chỉ có lấy đi Khiếu Nguyệt điện, còn thu phục một Thánh thú bên trong Khiếu Nguyệt điện, thế mà chú tạo nhị tầng hồn đàn bên trong Khiếu Nguyệt điện.
Vân Thanh Phong quát:
- Cha, ta cảm giác Mục Vân đối với Khiếu Nguyệt điện thực sự quá... Quá quen thuộc, giống như cung điện đó là chính hắn kiến tạo ra vậy.
- Chó má!
Nghe được Vân Thanh Phong giải thích, Vân Thăng Không trực tiếp mắng:
- Vạn năm trước, một đời cường giả Mục Vân được người xưng là Vân tôn, chấn nhiếp Trung Châu, phong ấn tứ địa, để thế lực khắp nơi không dám ngấp nghé Trung Châu đại lục.
- Thế nhưng đó là Mục Vân vạn năm trước đó, Mục Vân hiện tại năm nay mới bao nhiêu lớn? Hắn xuất sinh trưởng thành ở Bắc Vân thành, ngươi chẳng lẽ không biết?
- Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho ta, Khiếu Nguyệt điện kia chính là do Mục Vân xuyên qua đến vạn năm sau lấy về?
- Thế nhưng mà...
- Ngậm miệng!
Vân Thăng Không quả nhiên giận không kềm được.
- Năm đó Mục Thanh Vũ tự nhận cậy tài khinh người, tự cao tự đại, ta đều có thể phế hắn, lần này, Mục Vân, ta như thường có thể phế hắn!
Trong mắt Vân Thăng Không xuất hiện một vòng sát cơ.
Chỉ là, hắn không có chút nào nghĩ tới, Mục Thanh Vũ năm đó là con rể của mình, mà Mục Vân là ngoại tôn của hắn!
Cùng lúc đó, bên trong Vân Minh Đông Vân thành.
Bọn người Mục Vân an toàn trở về khiến cho trên dưới Vân Minh vui mừng một trận.
Vương Tâm Nhã nhìn thấy mẫu thân mình, càng dị thường vui vẻ.
- Mặc Dương!
- Có!
- Phân phó mọi người làm ra một mảnh đất trống ở trung ương Vân Minh, đến, có thể dung nạp vạn người.
- A?
- A cái gì mà a!
Mặc Dương nhịn không được đau đầu nói:
- Sư tôn, hiện tại Đông Vân thành chính là tổng bộ Vân Minh ta, nếu rút đi một mảng lớn đất trống, vậy Vân Minh chúng ta ở chỗ nào?
- Ở chỗ nào? Trụ trên trời!
Vỗ vỗ bả vai Mặc Dương, Mục Vân ha ha cười nói:
- Nhanh đi làm đi, ngươi yên tâm, sư tôn tuyệt đối cho ngươi một kinh hỉ to lớn.
- Tốt thôi!
Mặc Dương bất đắc dĩ gật đầu.
Mục Vân trở lại Vân Minh không có mấy ngày, bên trong Đông Vân thành, trong tổng bộ Vân Minh đang bắt đầu đại di chuyển, gần vạn người rút khỏi địa khu trung ương, lưu lại quảng trường khổng lồ phương viên vài dặm.
Mà khi hết thảy đều giải quyết xong, tất cả mọi người nhìn về phía Mục Vân, muốn xem hắn đến cùng muốn làm cái quỷ gì.
Chỉ có Vạn Quỷ lão nhân cười không nói.
Thời gian vạn năm trôi qua, năm đó hết thảy, tựa hồ cũng đang tái diễn.
Chỉ là năm đó, là Mục lão ca của hắn, mà bây giờ là Mục lão đệ của hắn.
Thế nhưng hai người nhìn lại như một người, dù là lời nói hay cử chỉ, thậm chí quyết tuyệt trên con đường võ tu và nghị lực đều rất giống.
- Hiện tại, là ta gian Vân Minh ta đại di chuyển, các vị, bắt đầu từ hôm nay, Vân Minh ta sẽ thành tòa thành kiên cố nhất toàn bộ Trung Châu.
Nhìn đám người, Mục Vân cao giọng quát.
Thấy cảnh này, tất cả ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận