Vô Thượng Thần Đế

Chương 486: Tinh Bình Ngọc (1)

Nhưng, thời gian cách Thất Tinh môn phá vỡ phong ấn lại càng ngày càng gần.
Bên trong Vân Minh giờ phút này đã không tiếc linh tinh, lấy ra toàn bộ, cho mọi người đề cao tu vi, đại loạn sắp tới, chỉ có đề cao thực lực mới có thể sống sót tiếp.
Trong vòng nửa năm, Trung Châu đại lục, ngoài dự liệu vô cùng an tĩnh, các thế lực lớn tựa hồ cũng đang tụ lực, chuẩn bị làm lớn một phen.
Nhưng một ngày này, tin tức theo nhau mà tới lại làm cho cả Trung Châu triệt để lâm vào chấn kinh.
Ma tộc đại quân, từ bên trong Ma Uyên lần nữa bạo động ra, lần này, Ma Ngục Ma Vương thứ tư đến thứ bảy Ma tộc dẫn đầu bốn trăm vạn đại quân, dốc toàn bộ lực lượng.
Mà tam đại Ma sứ, cũng từ bên trong Ma Uyên lần nữa hiện ra, không giống với ngày xưa, lần này Ma tộc xuất hiện, bốn trăm vạn đại quân, thẳng đến Tam Cực điện, Vân Minh cùng Vũ Tiên Môn đông bộ đại lục.
Đại quân trùng trùng điệp điệp, cho dù vài dặm bên ngoài đều có thể nhìn thấy ma khí lăn lộn.
Mà cùng lúc, biển sâu bên trong Thiên Tà đảo, vô số bạch cốt từ đáy biển xuất hiện, tràn ngập toàn bộ trên mặt biển Thiên Tà đảo, đại quân kia mạnh mẽ đâm tới, trực tiếp thẳng hướng Thánh Đan tông cùng Tụ Tiên các hai đại môn phái.
Đồng thời, Lôi Thần cốc, bên trong nơi đã từng là Lôi Cốc, phong ấn triệt để nổ tung, mấy ngàn người từ bên trong phong ấn kia dậm chân mà ra.
- Thiên Vận đại lục, Trung Châu, Thánh Tước môn ta rốt cục lần nữa trở về, lần này, Trung Châu đã không còn Vân tôn giả, Trung Châu tất sẽ trở thành thiên hạ Thánh Tước môn ta.
Phía trước mấy ngàn người, một nam tử sắc mặt trắng bệch, khóe mắt có hai văn ấn hỏa hồng, nhịn không được cười lên ha hả.
- Tước Nhất Minh, trước không nên quá đắc ý, hiện tại Trung Châu không đơn giản, có người có thể hấp thu phong ấn Cửu Thiên Chân Lôi cùng Thất Vũ thải điện nơi đây, người này, nhất định là thiên chi kiêu tử.
- Ta quản hắn là thiên chi kiêu tử gì, chỉ cần hắn không phải Vân tôn giả vạn năm trước, lão tử còn không sợ, tên kia không còn, ai còn có thể ngăn cản chúng ta lấy được món đồ kia trong Thiên Vận đại lục!
Mắt Tước Nhất Minh lộ ra hung quang, nhìn xem toàn bộ Lôi Thần cốc, ha ha cười nói:
- Ngươi nhìn thấy không, chúng ta còn chưa tới, lũ sâu kiến này cũng đã sớm rút lui, nhìn thấy chưa?
Tước Nhất Kiệt cười khổ lắc đầu, giữ im lặng.
Thời gian qua đi vạn năm, hiện tại Trung Châu đại lục đến cùng như thế nào!
Hi vọng không nên lại xuất hiện gia hỏa làm cho không người nào có thể hô hấp như vạn năm trước, nếu không, kế hoạch Thánh Tước môn bọn hắn lần này lại sẽ triệt để thất bại.
Nghĩ đến một màn vạn năm trước, đáy lòng Tước Nhất Kiệt phát run.
Hắn lúc đó chỉ vẻn vẹn là một võ giả Linh Huyệt cảnh, bên trong Thánh Tước môn, thuộc về đệ tử kiệt xuất, mới có vinh hạnh đi tới Trung Châu, tham gia một lần hành động kia.
Thế nhưng chính bởi vì Vân tôn giả kia, tinh anh toàn bộ Thánh Tước môn tử thương hơn phân nửa, mà tu vi hắn bị phế, biến thành phế nhân, qua vạn năm cố gắng, mới đi đến vị trí cao tầng Thánh Tước môn.
Đó là một kẻ đáng sợ!
Nghĩ đến từng màn đã từng xuất hiện, Tước Nhất Kiệt cảm thấy nhiệt độ xung quanh đều hạ xuống mấy phần.
- Tạm thời trước đừng công kích, dò xét một chút Trung Châu đại lục hiện nay đến cùng là tình huống như thế nào!
Tước Nhất Kiệt hạ lệnh.
- Sợ cái gì, Nhất Kiệt, lần này chúng ta dẫn dắt ngàn tên võ giả Niết Bàn cảnh, chỉ là một Trung Châu, chỉ sợ võ giả Vũ Tiên cảnh cũng không có, làm gì e ngại!
- Ngươi biết cái gì!
Tước Nhất Kiệt quát lạnh:
- Giáo huấn vạn năm trước còn chưa đủ? Thánh Tước môn ta bị chậm trễ thời gian vạn năm, mới kịp phản ứng, giáo huấn bực này, chẳng lẽ ngươi còn muốn kinh lịch lần thứ hai?
- Ta chỉ nói một chút, ngươi điều tra thì điều tra đi.
Tựa hồ không nghĩ tới Tước Nhất Kiệt sẽ tức giận, Tước Nhất Minh nhếch miệng, khoát tay một cái nói.
- Lập tức triển khai điều tra các thế lực lớn Trung Châu, nếu phát hiện tin tức liên quan tới vị kia, lập tức bẩm báo!
- Tuân lệnh!
Mệnh lệnh Tước Nhất Kiệt hạ xuống, mấy ngàn người sau lưng nhanh chóng hành động.
Lần này, Thánh Tước môn trọn vẹn điều động ngàn vị Niết Bàn cảnh cường giả cùng mấy ngàn tên cường giả Thông Thần cảnh đến, có thể thấy được, Thánh Tước môn mơ ước Trung Châu đại lục như thế nào.
Mà đổi qua một bên, bên trong Trì Dao thánh địa, ác mộng đám người Dao Phá Phong rốt cục đến.
Giờ phút này, bên ngoài Thánh Nữ các, Dao gia cùng với các đệ tử Trì Dao thánh địa, toàn bộ quỳ lạy ở đó.
Mà bên trong Thánh Nữ các, từng từng tiếng thở dốc cùng tiếng khóc trầm thấp thỉnh thoảng vang lên, Dao Phá Phong quỳ ở bên ngoài, trên mặt lộ ra một tia tuyệt vọng.
Sau khi qua hơn nửa ngày, cửa đại điện Thánh Nữ các bị mở ra.
Từ trong khe cửa có thể nhìn thấy, bên trong đại điện, một nữ tử dáng người mỹ lệ, váy áo toàn thân bị xé nát, phía trên da thịt tuyết trắng đầy thủ ấn, thậm chí mặt ngoài thân thể còn giữ một chất lỏng màu trắng.
Mà dưới váy áo nữ tử kia có từng điểm màu đỏ tươi dính bên trên, rất bắt mắt.
Một thanh niên sắc mặt trắng nõn, mười ngón mảnh khảnh, bước ra từ bên trong tòa đại điện kia, chỉnh lý quần áo, hơi thở ra một hơi.
Thanh niên có dáng người cao ráo, một đôi mắt lóng lánh mị hoặc phá lệ mê người.
- Thiếu chủ!
Mỹ nữ một thân bại lộ, vóc người nóng bỏng tịnh lệ, đi ra từ một bên, đắp lên áo choàng cho thanh niên kia.
- Ừm! Trì Dao thánh địa, dù sao cũng là đại tông môn truyền thừa mấy ngàn năm, vốn cho rằng thánh nữ là nữ tử băng thanh ngọc khiết, là đến cao cao tại thượng cỡ nào, thế nhưng làm tình còn không bằng ngươi, Tử Vụ!
Thanh niên kia không thèm để ý chút nào đám người phía dưới, bàn tay hung hăng đập vào bờ mông nữ tử, trên mặt lộ ra một tia âm tà.
- Bất quá, cũng là chim non, thế nhưng so với ngươi thì quá chênh lệch, tiểu mỹ nhân!
Bàn tay Tinh Bình Ngọc di chuyển từ bờ mông vểnh cao của nữ tử kia dần dần lên tới bên hông nữ tử, cuối cùng rơi vào ngực nữ tử, hung hăng nhào nặn mấy cái.
- Thiếu chủ thích, đêm nay Tử Vụ cũng có thể chỉ dẫn một ít!
Nữ tử mỉm cười, mị nhãn như tơ.
- Ha ha...
Nghe lời này, Tinh Bình Ngọc ha ha cười nói:
- Tốt, đêm nay, ngươi cùng nàng đi, ta ngược lại muốn nhìn, ai càng chặt, à, đúng rồi, vị thánh nữ này gọi... Dao Duyệt Diệp đúng không? Dao Phá Phong, là cháu gái của ngươi? Cần phải dặn dò nàng, đừng làm ra việc gì ngu ngốc, nếu không, toàn bộ Trì Dao thánh địa chôn cùng đi.
- Vâng, vâng, nhất định nhất định!
Thân thể Dao Phá Phong run rẩy nằm rạp trên mặt đất, đầu cũng không dám nhấc.
Mà nữ tử bên trong tòa đại điện kia nghe lời này, hai chân nhịn không được run run, lại là một cử động nhỏ cũng không dám.
- Ừm, bản thiểu chủ lần này tới Trung Châu, một là vì tìm món đồ kia ở Trung Châu, hai, chính là để nhìn xem, Trung Châu đại lục có nữ tử nào để bản thiểu chủ động tâm.
Tinh Bình Ngọc ha ha cười nói:
- Nữ tử dung nhan mỹ mạo, bản thiểu chủ nếm không ít hơn một vạn, đáng tiếc, chân chính có thể để cho bản thiểu chủ động tâm lại ít càng thêm ít.
- Thiếu chủ thích nữ tử dạng gì, Tử Vụ chẳng lẽ còn không đủ sao?
- Đủ, ngươi đương nhiên đủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận