Vô Thượng Thần Đế

Chương 487: Tinh Bình Ngọc (2)

Tinh Bình Ngọc cười hắc hắc nói:
- Chỉ là, tiểu mỹ nữ vũ mị để xương đầu người đều tê dại giống như ngươi, chơi nhiều, cũng sẽ chán, bản thiểu chủ hiện tại thích nhất là những mỹ nhân có khí chất, hoặc là băng lãnh, hoặc là thanh thuần, hoặc là cao cao tại thượng, để người không thể xâm phạm, nhìn thấy những người kia hầu hạ dưới thân bản thiểu chủ, bản thiểu chủ sẽ rất hưng phấn.
- Thiếu... Thiếu chủ!
Ngay tại giờ phút này, Dao Phá Phong đang quỳ lạy ở phía dưới đột nhiên mở miệng.
- Ta bảo ngươi nói chuyện sao?
Tinh Bình Ngọc nghe được âm thanh, đột nhiên mở miệng quát:
- Người đâu, cắt đầu lưỡi!
- Thiếu chủ, thiếu chủ xin nghe ta nói, nữ nhân thiếu chủ nói tới, Trung Châu đại lục có.
- Ồ? Chậm đã!
Nhìn Dao Phá Phong, Tinh Bình Ngọc cười cười, đi xuống lôi đài, vững vàng nâng đỡ Dao Phá Phong.
- Ha ha... Ta vừa mới làm thịt tôn nữ của ngài, hiện tại là tôn nữ tế của ngài, gia gia, có mỹ nhân gì, ngươi cần phải giới thiệu cho ta, như thế, ta có thể cùng tôn nữ ngài càng thêm hưởng thụ nam nữ hoan ái.
Bị Tinh Bình Ngọc đỡ dậy, thân thể Dao Phá Phong run rẩy, thở mạnh cũng không dám.
Thời gian nửa năm đi qua, phong ấn vỡ vụn.
Mà một ngày này, là một ngày ác mộng của Trì Dao thánh địa.
Mỗi võ giả xông ra từ phong ấn chỗ kia đều là Niết Bàn cảnh, trọn vẹn mấy ngàn người, vây khốn tất cả mọi người Trì Dao thánh địa, một khi phản kháng, những người này sẽ dùng tinh thần chi lực khống chế bọn hắn.
Linh khí kia quả nhiên như Mục Vân nói, là tinh thần chi lực!
Thất Tinh môn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, tiến sau khi vào Trung Châu lập tức khống chế bọn hắn.
Bên trong toàn bộ Trì Dao thánh địa, từ đệ tử đến hộ pháp, bất kỳ một vị gì đều thu nạp linh khí vào thể, tiến hành tu luyện.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn xem cháu gái của mình bị tên cầm thú khoát lên da người trước mắt tra tấn, còn muốn quỳ gối bên ngoài đại điện, nghe từng âm thanh để người cơ hồ nổi điên.
- Trung Châu đại lục, có một Vân Minh, minh chủ Vân Minh, tên là Mục Vân.
- Mục Vân!
Đột nhiên, nghe được hai chữ này, thân thể Tinh Bình Ngọc run lên, một tay thế mà quăng Dao Phá Phong ra ngoài, bóng người lóe lên, trốn ở dưới thân thể đầy đặn của Tử Vụ, đầu chôn ngay ngã ba thần bí, thân thể không ngừng phát run.
- Không cho phép nhắc tới hai chữ đó với ta, ai nhắc lại hai chữ kia, chết!
- Thiếu chủ, thiếu chủ bớt giận, hắn là tồn tại vạn năm trước, chỉ là trùng tên trùng họ thôi, không có chuyện gì, không có chuyện gì!
Tử Vụ sờ sờ đầu Tinh Bình Ngọc an ủi.
Trọn vẹn nửa canh giờ, thân thể Tinh Bình Ngọc mới chậm rãi hồi phục, đầu chôn ở ngực Tử Vụ, sau khi mút thỏa thích một hồi lâu mới dần dần khôi phục lại.
- Ngày sau, ai nhắc lại hai chữ kia, giết không tha!
- Vâng!
Trong khoảnh khắc, bên ngoài toàn bộ lầu các tràn ngập túc sát chi khí.
Dao Phá Phong vội vàng quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
Hắn không biết vì sao, chỉ nhắc đến tên Mục Vân đã để vị thiếu chủ này sợ hãi thành bộ dáng hiện tại.
- Nói tiếp!
- Kia mục... Mục minh chủ thành lập Vân Minh, càng chiếm cứ Đông Vân thành, thiết trí đại trận kiên cố, không người có thể phá vỡ.
- Nói điểm chính, mỹ nhân!
- Vâng vâng vâng!
Dao Phá Phong âm thâm run sợ nói:
- Kẻ này có hai vị mỹ nhân tuyệt thế bồi bạn, tiêu dao tự tại, một nữ tên là Tần Mộng Dao, thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách, thiên tính cao ngạo, chỉ nhiệt tình với một mình Mục minh chủ, đối ngoại là băng sơn mỹ nữ nổi tiếng, mà một nữ khác tên Vương Tâm Nhã, chính là nữ nhi của điện chủ Tam Cực điện, Vương Chí Kiệt, thanh thuần đáng yêu, âm thanh ngọt ngào, hai người đều là người yêu tri tâm của Mục Vân.
Dao Phá Phong sợ Tinh Bình Ngọc không vui khi nghe nữ nhân bị người chạm qua, vội vàng nói:
- Còn có một vị, chính là thánh nữ bị Trì Dao thánh địa ta soán vị, lai lịch người này không rõ, nhưng cũng có sắc đẹp nhất đẳng, mà lại tuyệt không bị người động vào.
- Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã, tên rất hay, tên rất hay!
Tinh Bình Ngọc nghe được lời Dao Phá Phong, thân thể nhịn không được trở nên run rẩy lên, trong lúc nhất thời khó tự kiềm chế.
- Bản thiểu chủ thích nhất nữ tử bị người chơi qua, băng sơn mỹ nữ, thanh thuần giai nhân, một trái một phải, Mục minh chủ này, danh tự quả thật làm người chán ghét, thế nhưng diễm phúc không cạn.
- Nếu như có thể mang đến hai nữ tử, bản thiểu chủ... Ha ha.....
Toàn bộ thân thể Tinh Bình Ngọc triệt để nhịn không được run rẩy, khoa tay múa chân, trên mặt lộ ra dục vọng cực lớn, ở trước mắt bao người, trực tiếp quay người, mở ra cửa đại điện, kéo Dao Duyệt Diệp quần áo không chỉnh tề trên mặt đất lên, ngay trước mặt mọi người, trực tiếp ‘hành hung’.
Tiếng thở dốc trầm thấp, tiếng cười to điên cuồng cùng với tiếng ngẹn ngào bị đè nén kích thích Tinh Bình Ngọc, để hắn triệt để điên cuồng.
- Truyền lệnh, lập tức đi tới Đông Vân thành, lập tức, lập tức, bản thiểu chủ không nhịn được muốn nhìn thấy hai vị tiếu mỹ nhân kia, bản thiểu chủ đêm nay muốn đạt được bọn hắn!
Tiếng quát khẽ vang lên, sắc mặt Tinh Bình Ngọc đỏ lên, thân thể nhịn không được co quắp.
Vạn năm trước xâm lấn để lại cho hắn bóng tối cực lớn, nhắc tới tên Mục Vân, Tinh Bình Ngọc luôn luôn không cách nào ức chế nội tâm khủng bố của mình.
Người kia, Vân tôn giả kia, chính là một quái vật, một cuồng ma, một ác ma để vô số người nhớ kỹ ở trong lòng, nhưng từ đầu đến cuối không dám la ra khỏi miệng.
Mỗi lần ngủ mơ thấy tình cảnh vạn năm trước, Tinh Bình Ngọc luôn luôn không cách nào an tĩnh, cần nữ nhân không ngừng phóng thích áp lực cho hắn, phóng thích kinh khủng.
Cái này cũng dưỡng thành chấp niệm khát vọng nữ nhân của hắn vạn năm qua.
Nhìn thấy Tinh Bình Ngọc ra lệnh tấn công Đông Vân thành, trong lòng Dao Phá Phong hung dữ nghĩ đến Mục Vân.
Hắn đem hết thảy nguyên nhân Trì Dao thánh địa gặp hôm nay gặp trắc trở đổ cho Mục Vân, tất cả đều là Mục Vân sai.
Thế nhưng hắn không có nghĩ tới lúc trước Mục Vân khuyến cáo hắn.
Trong lúc nhất thời, bốn trăm vạn đại quân Ma tộc trùng trùng điệp điệp ầm vang lao tới, hướng về phía Đông Vân thành.
Cùng lúc đó, tất cả người Thất Tinh môn đi sau, mấy vạn hộ pháp cùng đệ tử Trì Dao thánh địa đi phía trước mở đường, mục tiêu của mọi người chính là Vân Minh, Đông Vân thành.
Giờ phút này, bên trong Vân Minh.
- Sư tôn, không ổn, bốn trăm vạn đại quân Ma tộc lao thẳng đến Đông Vân thành chúng ta, mà nghe nói nhân mã Trì Dao thánh địa cũng tới.
- Trì Dao thánh địa.
Nghe đến lời này, sắc mặt Tiêu Doãn Nhi rốt cục biến đổi.
Một ngày nàng không muốn gặp phải nhất, rốt cục đến.
Trì Dao thánh địa là sư tôn giao vào tay nàng, thế nhưng này một ngày, lại là ngày Trì Dao thánh địa phân liệt cùng quyết đấu.
- Đến thì đến, vội cái gì?
- Sư tôn, đây chính là bốn trăm vạn đại quân Ma tộc, còn có mấy ngàn tên cường giả Niết Bàn cảnh của Thất Tinh môn, cùng với mấy vạn tử đệ Trì Dao thánh địa.
Thời điểm Mặc Dương nói những lời này, sắc mặt nhịn không được biến đổi.
- Cho nên?
- Cho nên?
Mặc Dương sững sờ.
- Sư tôn, ta biết ngươi bình tĩnh, thế nhưng không cần bình tĩnh như vậy?
Mặc Dương triệt để im lặng:
- Tốt xấu gì cũng phải kinh ngạc một chút chứ.
- Nha.
Mục Vân mở miệng nói:
- Truyền lệnh xuống, bất kỳ người nào cũng không cho phép tiến vào Đông Vân, chỉ cho xuất, không cho phép nhập, hiểu chưa?
- Vâng!
- Mà nói cho mọi người, nên làm cái gì thì làm cái đó, vội vàng hấp tấp, giống kiểu gì chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận