Vô Thượng Thần Đế

Chương 488: Tứ Đại Ma Vương

- Nga, là...
Mặc Dương sờ sờ đầu, nhìn Mục Vân một mặt lạnh nhạt ngồi ở chỗ đó uống trà, vẫn còn có chút nghi hoặc.
Chẳng lẽ sư tôn rất có tự tin với Khiếu Nguyệt điện?
Lần này tới là bốn trăm vạn đại quân Ma tộc, tứ đại Ma Vương, tam đại Ma sứ, nói không chừng còn sẽ có Ma Hoàng xuất hiện nữa.
Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận, tuy nói là hợp làm một thể cùng Khiếu Nguyệt điện, nhưng một kiện Cổ Ngọc Long Tinh thật sự có thể chèo chống Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận, không bị những cường giả Niết Bàn cảnh liên thủ đánh tan?
Nếu như Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận thật bị phá, Khiếu Nguyệt điện có thể bảo vệ đám người hay không?
- Mục minh chủ tựa hồ không lo lắng chút nào Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận sẽ bị phá vỡ?
Nhìn bộ dáng Mục Vân không thèm để ý, Tiêu Doãn Nhi nhẹ giọng cười nói.
- Lo lắng? Vì sao lo lắng? Năm đó Vân tôn giả thực lực cường đại, trí tuệ vô song, bày mưu nghĩ kế, anh tuấn tiêu sái, đã sớm thiết hạ cấm chế, bốn đạo phong ấn trừ phi thông qua Tam Chuyển chi cảnh, cường giả Vũ Tiên cảnh vũ hóa thành tiên mới có thể phá vỡ phong ấn, ta tại sao phải lo lắng?
Mục Vân hung hăng khen mình một trận, nói:
- Yên tâm, Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận, không có cường giả tuyệt thế Vũ Tiên cảnh không thể nào phá vỡ!
- Xem ra Vân minh chủ biết tựa hồ không ít, ngay cả Vũ Tiên cảnh đều hiểu rõ.
- A? Cái này a... Là ta trong lúc rảnh rỗi đọc qua cổ tịch nhìn thấy, không tính là gì!
Mục Vân bịa chuyện.
- Vũ Tiên cảnh, quả nhiên là tiên nhân vũ hóa thành tiên, vô cùng cường đại, xác thực không phải chúng ta có thể ngưỡng vọng, vũ tiên thập trọng, nhất trọng biến hóa, một trọng một sinh tử, cảnh giới cỡ này, chỉ sợ ta không may đụng chạm đến, nhưng dùng thiên tư cùng can đảm của Mục minh chủ, nhất định có thể tìm tòi hư thực.
- Có lẽ đi!
Mục Vân tùy ý mở miệng nói.
Vũ tiên thập trọng, theo người ở Trung Châu, đúng là tiên nhân cường đại, thế nhưng Mục Vân hiểu rõ, bọn hắn và tiên nhân chân chính, khác biệt còn rất lớn.
Oanh...
Chỉ là, trong lúc hai người nói chuyện, bên ngoài Đông Vân thành, âm thanh một nổ vang đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên, tiếng nổ đùng đoàng đinh tai nhức óc.
- Ma tộc... Đã bắt đầu tiến công!
Nghe được tiếng nổ vang, Mục Vân khe khẽ thở dài.
Bá một tiếng vang lên, bóng người Mục Vân biến mất tại chỗ, chỉ để lại một đạo tàn ảnh.
Nghe được âm thanh nổ vang, Tiêu Doãn Nhi mỉm cười, nhanh chóng đi theo.
Giờ phút này, bên ngoài Đông Vân thành, Ma tộc đại quân thế như chẻ tre, khí thế rộng rãi.
Bốn trăm vạn Ma tộc đại quân vây quanh toàn bộ Đông Vân thành chật như nêm cối, mà bây giờ, Ma tộc bắt đầu phát động đợt công kích thứ nhất.
Ma tộc đại quân trùng trùng điệp điệp không ngừng phóng tới tường thành Đông Vân thành.
Chỉ là, Ma tộc đại quân còn chưa tới gần tường thành, đã bị Hắc Viêm Phích Lịch Đạn bày trên tường thành giống như màn mưa nổ thành toái phiến.
Công kích phí công trả giá lại chỉ là sinh mệnh Ma tộc đại quân.
- Lúc đầu cứ nghĩ Ma tộc đại quân sẽ là nhân vật hung ác, ai, không nghĩ tới, chỉ là thứ để cho Phích Lịch Đạn nổ tung chơi đùa mà thôi, còn chưa kịp động tay nữa là.
Trên tường thành, Cảnh Tân Vũ buồn bực ngán ngẩm nói.
- Ném Phích Lịch Đạn, ngươi cảm giác đây là chuyện đơn giản?
Hoàng Vô Cực bĩu môi nói:
- Muốn so một lần, xem ai nổ chết nhiều hay không?
- So liền so, ta sợ ngươi sao?
Cảnh Tân Vũ cười ha ha một tiếng, trong lúc đó hai tay kẹp lấy mười khỏa Phích Lịch Đạn, vung lên.
Âm thanh ầm ầm vang vọng toàn bộ Đông Vân thành.
Chỉ là, Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận quay xung quanh Đông Vân thành lại không có bởi vì bạo tạc mà tạo ra một tơ một hào ba động nào.
Mà cùng lúc đó, bốn vị Ma Vương dẫn đầu bốn trăm vạn Ma tộc đại quân đứng trước Đông Vân thành, lông mày nhăn lại thật sâu.
- Tử Nặc, ngươi xem làm sao bây giờ?
Nói chuyện là một thanh niên dáng người tráng kiện, một đôi mắt lóe huyết hồng, đầu đội mào, nhìn qua rất xuất trần.
- Tử Tước, tốt xấu gì ngươi cũng là Ma Ngục thứ năm của Ma Vương đại nhân, ngươi hỏi ta làm sao bây giờ?
Ma Vương nữ tử gọi Tử Nặc mở miệng đáp:
- Đông Vân thành, là địa ba loại Phích Lịch Đạn bắt đầu bạo tạc, Hắc Viêm Phích Lịch Đạn có thể tạo thành tổn thương lớn cho cường giả Thông Thần cảnh; Lôi Viêm Phích Lịch Đạn có thể nổ chết chiến sĩ Ma tộc Niết Bàn cảnh nhất trọng, nhị trọng cảnh; kinh khủng nhất là Tịch Diệt Lôi Châu, thậm chí võ giả Niết Bàn ngũ trọng, lục trọng cảnh giới, đều không thể chống cự!
- Tin tức này, ngươi ta cũng không phải không biết, mà Phích Lịch Đạn kia điệp gia lên, uy lực càng sâu, quả thực muốn tránh cũng không được, cho dù chúng ta có cảnh giới Niết Bàn bát trọng không cẩn thận, chỉ sợ cũng phải bị nổ trọng thương.
- Trước mắt đã quyết định vây quanh Vân Minh, không để Phích Lịch Đạn chảy ra các thế lực lớn khác, vậy đã rất tốt, một mực con ruồi cũng không thể bay ra ngoài.
Tử Nặc nhìn Ma tộc chiến sĩ công kích bên kia, lông mày nhăn lại.
- Đã như vậy, không bằng trước hết để cho chiến sĩ tộc ta rút lui đi, làm như vậy cũng chỉ tiêu hao sinh mệnh chiến sĩ tộc ta mà thôi.
Một bên khác, một nam tử tóc kim hoàng mở miệng.
- Lạc Khắc nói không sai, rút lui trước quân đi, ba vị Ma sứ còn chưa tới, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến, chỉ cần Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận bị phá vỡ, hết thảy đều không phải vấn đề.
Một vị Ma Vương khác mở miệng.
- Đã như vậy, vậy cứ làm theo như lời Lạc Khắc, rút lui đại quân, vây quanh Đông Vân thành!
Tử Tước mở miệng lần nữa, bốn người nhìn nhau, đều nhẹ gật đầu.
Đứng trên tường thành, nhìn xem bốn vị Ma Vương Ma tộc đối diện, trên mặt Mục Vân lộ ra một tia tiếu dung ý vị sâu xa.
- Bốn vị Ma Vương đại nhân, muốn vào uống chén trà hay không?
Nhìn bốn người, Mục Vân ha ha cười nói.
- Uống trà? Tốt, chỉ là Mục minh chủ có nên cởi bỏ mai rùa của ngươi đi, chúng ta mới dễ tiến vào uống trà!
Tử Nặc lạnh lùng nói.
- A... ! Xác rùa đen này của ta, các ngươi đều không phá nổi, uống trà thì thôi đi, thật không biết Ma Hoàng đại nhân các ngươi thế nào nghĩ, phái bọn gia hỏa như các ngươi đến đây, không phải xem thường Vân Minh ta sao!
- Ngươi...
- Kẻ này quỷ kế đa đoan, đừng tranh chấp với hắn!
Tử Tước mở miệng khuyên giải.
Nhìn bốn người, khóe miệng Mục Vân khẽ nhếch, lần nữa mở miệng nói:
- Sau khi rút quân, sẽ vây quanh Đông Vân thành ta, mà đại quân không nên áp sát quá gần nha, nếu không nửa đêm trên bầu trời nếu xuất hiện mưa Phích Lịch Đạn, lực sát thương kia, chậc chậc....
- Ngươi uy hiếp ta?
- Nào dám!
Mục Vân rụt cổ một cái nói:
- Bốn trăm vạn Ma tộc đại quân, nếu đều chết bên ngoài Vân Minh ta, vậy còn không vây Vân Minh ta chật như nêm cối, thi thể đều đủ để ta thanh lý mười ngày nửa tháng.
- Ngươi...
Tử Nặc tức giận, nhìn Mục Vân, sát cơ dạt dào.
Chỉ là có Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận ngăn một bên, bọn hắn bốn Ma Vương Niết Bàn bát trọng cảnh liên thủ cũng vô pháp rung chuyển, Mục Vân hết lần này tới lần khác trốn ở bên trong đại trận, căn bản không ra.
Để bọn hắn quả thực không có biện pháp!
- Các vị, không tiễn, nửa đêm ngủ cẩn thận một chút, lần trước mấy vị Ma Vương Mộng Yểm chính là bị giết bên trong trướng Ma tộc đại quân đó, các vị cũng cần cẩn thận.
- Đi!
Tử Nặc thực sự chịu đựng không nổi Mục Vân trào phúng, đợi tiếp nữa, nàng cảm giác mình sẽ nổi điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận