Vô Thượng Thần Đế

Chương 491: Thất Tinh Đấu Thiên Bàn

- Bằng ngươi, cũng xứng đấu cùng ta?
Nhìn Mục Vân, trong mắt Tinh Bình Ngọc rốt cục phóng xuất ra một cỗ sát cơ.
Mặc dù hắn sợ hãi cái tên Mục Vân, sợ hãi Vân tôn giả đã từng mang cho hắn hết thảy sợ hãi.
Thế nhưng người trước mắt cũng không phải Mục Vân, cũng không phải vô địch thánh giả để hắn sợ hãi.
Nhìn Tần Mộng Dao cùng Vương Tâm Nhã, hắn liều lĩnh muốn lấy được hai nữ nhân này.
Chỉ là một bên khác, nhìn ánh mắt Tinh Bình Ngọc tràn ngập tính xâm lược, trường kiếm Mục Vân cũng mang theo sát ý dạt dào.
Người này, lòng mang ý đồ xấu đối với hai vợ của mình, không giết hắn, không phải họ Mục!
Chỉ là Mục Vân đang suy nghĩ, như thế nào giết người này!
- Lựa chọn một cái kiểu chết đi!
Mục Vân hời hợt nói.
- Câu nói này, hẳn là ta nói với ngươi mới đúng chứ, Mục minh chủ!
Tinh Bình Ngọc hào hứng nhìn Mục Vân, trong bàn tay đột nhiên xuất hiện một la bàn.
Toàn thân la bàn có màu mực, tinh thần chi lực cường đại từ phía trên la bàn tản ra bốn phía.
- Đám người Trì Dao thánh địa nghe lệnh, công kích Đông Vân thành, ai có thể đoạt tới hai mỹ nhân kia cho ta, Tinh Bình Ngọc ta sẽ thưởng một ức hạ phẩm linh tinh.
Tinh Bình Ngọc hét lớn, bọn người Dao Phá Phong lập tức giết ra.
Bọn hắn không dám không giết, dù không có linh tinh ban thưởng, bọn hắn cũng muốn giết ra ngoài.
Tinh Bình Ngọc cường đại, bọn hắn không dám ngỗ nghịch.
Chỉ là đám người Vân Minh Đông Vân thành lại không quản điểm này, dám công thành, vậy sẽ phải nghĩ kỹ tư vị bị Phích Lịch Đạn ban thưởng.
Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên, bên ngoài tường thành, từng mảng lớn bạo tạc vang lên, Dao gia suất lĩnh võ giả Trì Dao thánh địa không ngừng bị nổ chết, chết một cách vô dụng.
- Có có chút tài năng!
- Chẳng lẽ giống như ngươi, chẳng làm nên trò trống gì?
Mục Vân giễu cợt nói:
- Ta suy nghĩ một chút, vì sao ngươi e sợ Vân tôn giả vạn năm trước như thế, lúc trước kia, ngươi chỉ sợ chỉ là một võ giả nho nhỏ, có lẽ Vân tôn giả kia căn bản không có nhìn thẳng ngươi, cũng chính bởi vậy, ngươi may mắn đào thoát một mạng, mà lại bởi vậy mà lòng mang sợ hãi, trở nên cực kì biến thái, càng bởi vì như thế, ngươi bây giờ mới vẻn vẹn Niết Bàn cửu trọng, đúng không?
- Ngươi muốn chết!
- Đừng có gấp, ta còn chưa nói xong đâu!
Mục Vân cười nói:
- Còn có, ngươi có thể bởi vì chuyện này, cho nên một mực canh cánh trong lòng, ta suy nghĩ một chút, thời gian vạn năm này, Môn chủ Thất Tinh môn, hẳn là nhi tử không có một ngàn cũng có mấy trăm, bối phận ngươi tính ra tương đối cao, thế nhưng là thực lực quá thấp, cho nên điều động đến Trung Châu chỉ có thể để ngươi xử lý.
- Ngươi ngậm miệng!
- A? Thẹn quá hoá giận rồi?
Nhìn Tinh Bình Ngọc biểu lộ, Mục Vân cười nói:
- Môn chủ Thất Tinh môn tràn đầy tinh lực nha, đều đã qua vạn năm, nhi tử một đống lớn, chức môn chủ thì chỉ có một, nên truyền cho ai đây!
- Bất quá có thể xác định, truyền cho a, cũng sẽ không truyền cho ngươi!
- Ngươi ngậm miệng, ngậm miệng!
Nghe lời Mục Vân, tức giận dưới đáy lòng Tinh Bình Ngọc rốt cục không cách nào che chắn, triệt để lâm vào điên cuồng.
Thấy cảnh này, Mục Vân lại mỉm cười, Hắc Uyên Kiếm đâm ra.
Phốc phốc phốc phốc âm thanh vang lên, những nơi trường kiếm đi qua, phía trên mặt đất ở phía dưới lưu lại từng đạo kiếm khí dài đến vài trăm mét.
- Mau lui!
Thấy cảnh này, Tử Nặc lập tức mở miệng ra lệnh.
Hiện tại là Thất Tinh môn cùng Vân Minh mâu thuẫn, bọn hắn lười quản.
Tốt nhất là Tinh Bình Ngọc giết Mục Vân, như thế Vân Minh nhất định đại loạn, hoặc Mục Vân giết Tinh Bình Ngọc, Thất Tinh môn tất sẽ nhịn không được, điều động cường giả đến.
Vô luận là kết quả như thế nào, đối với Ma tộc bọn hắn mà nói, đều là chuyện tốt.
Kết quả như vậy, cũng là bốn người Tử Nặc vui lòng nhìn thấy.
Tay Mục Vân cầm Hắc Uyên Kiếm, một sợi tóc rũ xuống trên trán, mi thanh mục tú mang theo thần sắc cứng cỏi.
Mà đổi thành một bên, trên mặt Tinh Bình Ngọc lại mang nụ cười nhàn nhạt, nhìn Mục Vân, la bàn trong tay rực rỡ hào quang.
- Thất Tinh Đấu Thiên Bàn cũng bị ngươi mang đến, đây chính là trung phẩm thiên khí Thất Tinh môn, thật đúng là yên tâm!
- Tính ngươi biết hàng, Thất Tinh Đấu Thiên Bàn này giết ngươi hẳn là đã đủ.
- Không đủ không đủ, còn thiếu rất nhiều!
Mục Vân lắc đầu, nhìn Tinh Bình Ngọc nói:
- Thất Tinh Đấu Thiên Bàn, kết hợp thiên địa tinh thần chi lực, nếu như có thể dung nhập vào bên trong Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận của ta, kia quả nhiên không gì phá nổi.
- Ngươi nằm mơ!
Vừa dứt lời, Thất Tinh Đấu Thiên Bàn trong tay Tinh Bình Ngọc hưu hưu hưu phát ra bảy đầu quang mang sắc thái lộng lẫy.
Bảy đầu quang mang xông thẳng tới chân trời, mang theo khí tức mênh mông ầm ầm lên thẳng thanh thiên.
Xuống một khắc, khí tức hùng hồn nổ tung, bảy đạo ánh sáng có tinh thần tụ tập mà thành từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi xuống.
Thất luyện tinh thần cường đại để đám người nháy mắt kinh ngạc đến ngây người.
Uy lực Trung phẩm Thiên khí cường đại hơn hạ phẩm Thiên khí không chỉ gấp mười lần.
Tinh Bình Ngọc chính là Niết Bàn cửu trọng, giờ phút này bộc phát ra thực lực cường đại, so với cường giả Tam Chuyển chi cảnh còn muốn khủng bố hơn.
Một kiện Thất Tinh Đấu Thiên Bàn để hắn quả thực có thể nói là đứng ở thế bất bại.
- Tinh thần thất luyện? Vậy nhìn xem, là tinh thần thất luyện ngươi lợi hại, hay là Hắc Uyên Kiếm của ta càng thêm không thể phá vỡ.
Oanh...
Mục Vân vừa dứt lời, mặt ngoài thân thể bộc phát ra một cỗ kiếm thế cường đại.
Trong khoảnh khắc, giống như một thanh kiếm sắc trực tiếp bay lên không phía sau Mục Vân.
Hư ảnh trường kiếm cao tới trăm trượng, phá không bay lên, tốc độ cực nhanh.
- Thất Tinh Đấu Kiếm Quyết.
Khẽ quát một tiếng, Hắc Uyên Kiếm trước mặt Mục Vân trực tiếp bay lên không, chồng hợp cùng hư kiếm ảnh to lớn, bá bá bá vang lên, cường đại kiếm ảnh trực tiếp chia ra làm bảy, âm thanh ầm ầm vang lên lần nữa, Hắc Uyên Kiếm to lớn lơ lửng trên đầu Mục Vân, không ngừng xoay tròn.
- Giết!
Vừa dứt lời, ngón tay Mục Vân chỉ ra, bảy đạo kiếm ảnh trực tiếp thẳng tới bảy đạo tinh thần thất luyện của Tinh Bình Ngọc.
Cường đại kiếm thế xông lên thiên không.
Hưu hưu hưu...
Mà cơ hồ trong một nháy mắt, Tinh Bình Ngọc rốt cục cũng nhịn không được, Thất Tinh Đấu Thiên Bàn bay lên không, âm thanh lốp bốp liên tục.
- Giết hắn!
Quát khẽ một tiếng, ngón tay Tinh Bình Ngọc chỉ thẳng, Thất Tinh Đấu Thiên Bàn lao xuống đầu Mục Vân.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, bạo tạc cường đại tràn ngập ra toàn bộ bên ngoài Đông Vân thành, âm thanh ầm ầm khiến cho mọi người cảm thấy tim đập nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận