Vô Thượng Thần Đế

Chương 493: Cắt nhị đệ

- Lui, mau lui lại!
Tử Nặc nhịn không được lần nữa quát to.
Va chạm kịch liệt như vậy, đừng nói rời khỏi ngoài một dặm, chính là thối lui đến ngoài mười dặm vẫn nguy hiểm trùng điệp.
Nhưng mà… đã muộn.
Âm thanh ầm ầm vang lên, mặt đất không ngừng run rẩy, toàn bộ mặt đất triệt để rạn nứt.
Âm thanh ầm ầm che cả tiếng quát to.
Trong khoảnh khắc, tiếng bạo liệt tràn ngập truyền vang mỗi nơi hẻo lánh.
Chỗ tiên phong Ma tộc đại quân lập tức bị Hỏa Long cùng bóng người giao phong bao phủ, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều chưa kịp phát ra, chính là bị triệt để thôn phệ.
Trong Một khoảnh khắc này, gần trăm vạn Ma tộc đại quân bị kia bạo tạc triệt để bao phủ, thấy cảnh này, Tử Nặc bốn vị Ma Vương, triệt để mắt trợn tròn.
Lực uy hiếp cuồng bạo như thế, Niết Bàn cảnh võ giả có thể so sánh sao?
Bọn hắn giờ phút này vô cùng may mắn, may mắn giờ phút này giao chiến cùng Mục Vân không phải bọn hắn, nếu không, hiện tại bốn người đã biến thành bốn cỗ thi thể!
Gần trăm vạn Ma tộc đại quân bị bạo tạc càn quét, mà trên Đông Vân thành, đám người Vân Minh cũng cảm giác được toàn bộ Đông Vân thành tựa hồ đang run rẩy.
Chỉ là phía dưới run rẩy lại là cảm giác dầy trọng vững như bàn thạch.
Bạo tạc để đám người triệt để mắt trợn tròn.
Hưu...
Một bóng người từ trong vụ nổ lui nhanh mà ra, trực tiếp nện ở bên trên vòng bảo hộ Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận Đông Vân thành mới dừng lại.
- Vân lang!
- Sư tôn!
- Minh chủ!
Nhìn bóng người kia, đám người không ngừng kinh hô.
Giờ phút này, toàn bộ khuôn mặt Mục Vân nhìn rất tái nhợt, ngón tay run rẩy, Hắc Uyên Kiếm trong lòng bàn tay cũng không ngừng phát ra từng tiếng kiếm minh.
- A...
Trong lúc đám người lo lắng, một tiếng quát hoảng sợ vang lên.
- A... Mục Vân, ta muốn giết ngươi, giết ngươi! A...
Tiếng gào thét chấn hồn phách người vang lên, giữa không trung hiện ra một bóng người, hạ bộ chảy đầy máu, toàn thân trên dưới cả người loang lổ vết máu.
Chính là Tinh Bình Ngọc!
- Cẩu vật, lão tử cắt lão nhị ngươi, nhìn ngươi có còn muốn thê tử của ta hay không?
Mục Vân phi một hơi, phun ra một hơi tụ huyết, nhịn không được mắng.
Cắt lão nhị!
Nghe đến lời này, mọi người chỉ cảm thấy hạ bộ rét lạnh một trận.
Mục Vân này, quả thực điên rồi!
- A...
Mà giờ khắc này Tinh Bình Ngọc quả thực phát cuồng đến cực hạn.
- Thiếu chủ, thiếu chủ, không sao, không sao, môn chủ nhất định có biện pháp để ngài dài ra lại!
- Dài? Kiếp sau đi!
Mục Vân khẽ nói:
- Hắc Uyên Kiếm của ta không giống bình thường, ngươi muốn cho hắn mọc ra, trừ phi hắn chết!
Mục Vân đem lực lượng thiên hỏa cùng với Cửu Thiên Chân Lôi, Thất Vũ thải điện, Hắc Ngục Ngân Thủy toàn bộ quán thâu đến bên trong Hắc Uyên Kiếm, không chỉ là một kiếm chặt xuống, càng triệt để phong bế mệnh căn của đối phương.
Còn muốn dài ra lại?
Cho dù thiên tài địa bảo thần kỳ nhất thiên địa cũng không có khả năng.
- Mục Vân, ngươi muốn chết!
Sắc mặt Tử Vụ phát lạnh, muốn lao thẳng tới Mục Vân.
- Muốn chết chính là ngươi!
Bóng người Tần Mộng Dao lóe lên, năm đạo hồn đàn dưới chân lóe lên mà ra.
Hồn đàn Tần Mộng Dao chính là Băng Hoàng Thần Phách của nàng trực tiếp ngưng tụ, không cần bất kỳ thiên tài địa bảo nào, chỉ là thức tỉnh theo lực lượng hồn phách sẽ tiếp tục cường đại.
Giờ phút này, dưới chân nàng chính là ngũ tầng thần đàn Băng Hoàng Thần Phách, khí tức băng hàn vô cùng mãnh liệt.
Tử Vụ kia mặc dù là cường giả bát tầng hồn đàn thế nhưng ở trước mặt Tần Mộng Dao, thế mà không chiếm được một chỗ tốt.
Chênh lệch cảnh giới ba tầng hồn đàn, thế nhưng trước mặt Tần Mộng Dao, Tử Vụ thế mà không có biện pháp.
- Ma tộc bằng hữu, xem đủ náo nhiệt rồi chứ, nên rời đi rồi?
Nhìn mấy người Tử Nặc, Mục Vân lạnh giọng quát.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Tử Nặc, Tử Tước bốn vị Ma Vương nhìn nhau, sau khi trao đổi ánh mắt, lập tức lui lại.
Thời khắc này, bọn hắn căn bản không đối phó nổi Mục Vân.
Bốn trăm vạn Ma tộc đại quân nhìn như thanh thế mênh mông, thế nhưng ở trước mặt Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận, bọn hắn căn bản không phá nổi.
Ngược lại là Mục Vân, có Lôi Viêm Phích Lịch Đạn, chỗ nào là bọn hắn có thể ứng phó.
Mấy trăm vạn Ma tộc đại quân bị Phích Lịch Đạn nổ, cũng chống đỡ không được quá lâu.
Mà cùng lúc đó, nhìn Tinh Bình Ngọc đang kêu rên, Mục Vân đột nhiên quát:
- Đừng kêu nữa! Chỉ là mất thằng em thôi mà, ngươi đã bất tử vạn vạn năm, một đại nam nhân, khóc lóc còn ra thể thống gì?
- Nga, không đúng, ngươi không còn là nam nhân nữa.
Mục Vân cười nhạo:
- Dám đánh chủ ý với nữ nhân ta thì nên làm tốt chuẩn bị dạng này.
Nụ cười này ở trong mắt Tinh Bình Ngọc lại giống như ma quỷ.
- Mục Vân, ngươi chính là Mục Vân, ngươi chính là Mục Vân!
Nhìn Mục Vân, hai mắt Tinh Bình Ngọc nhô lên, toàn bộ tròng mắt tựa hồ muốn lồi ra ngoài hốc mắt, quát:
- Ngươi chính là Mục Vân, ngươi chính là!
- A...
Tiếng hô hoán tê tâm liệt phế vang lên, hai tay Tinh Bình Ngọc ôm đầu, không ngừng run rẩy.
Ma quỷ!
Ma quỷ vạn năm trước lại lần nữa xuất hiện.
Xong, hết thảy xong rồi!
- Điên rồi?
Mục Vân khoát tay áo, bất đắc dĩ nói:
- Ta không muốn làm cho ngươi điên, chỉ là muốn giết ngươi mà thôi!
Nhìn bộ dáng Tinh Bình Ngọc tàn tạ lồi cả hai mắt, Mục Vân lắc đầu, nói:
- Thật là phế vật vô dụng!
- Hắn là phế vật, vậy ta thì sao!
Trong khoảnh khắc Mục Vân vừa dứt lời, một đạo âm thanh thâm trầm vang lên trên bầu trời.
Âm thanh rơi xuống, một bóng người bất ngờ xuất hiện tại trước người Tinh Bình Ngọc.
- Tam ca, tam ca, hắn là Mục Vân, hắn là Mục Vân, Mục Vân!
Nhìn bóng người kia, Tinh Bình Ngọc lập tức hô lớn, lôi kéo áo bào thanh niên kia, thân thể nhịn không được run rẩy.
- Ta thấy ngươi đã triệt để phế!
Thanh niên nhìn Tinh Bình Ngọc khẽ nói:
- Mục Vân, là Mục Vân minh chủ Vân Minh, hắn, không phải Vân tôn giả kia, bên trong đầu ngươi đến tột cùng suy nghĩ cái gì?
- Tam ca, chính là hắn, không có sai, chính là hắn!
Tinh Bình Ngọc không chút nào quản hạ thân vết máu loang lổ, nhìn Mục Vân, cả khuôn mặt biến thành trắng bệt.
- Lăn, phế vật!
Một cước không chút khách khí đá vào hạ thể Tinh Bình Ngọc, thanh niên phẫn nộ quát:
- Phế vật vô dụng, sao cha lại sinh ra đứa con như ngươi.
- Đánh đệ đệ, ca ca đến, bất quá ca ca này nhìn qua còn rất cuồng bạo nha!
Mục Vân khẽ cười nói:
- Ngươi là ai, không phải là người bị Vân tôn giả trước dọa đến có bóng đen trong người chứ?
- Miệng lưỡi trơn tru!
Thanh niên cười lạnh nói:
- Ta cho ngươi biết, Mục Vân, ít cáo mượn oai hùm, bên trong Vân Minh của ngươi, cường nhất bất quá là Vạn Quỷ lão nhân, hiện tại hẳn là Niết Bàn bát trọng, Thất Tinh môn ta san bằng Vân Minh ngươi dễ như trở bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận