Vô Thượng Thần Đế

Chương 494: Quân lính tan rã

- Thật sao?
- Tam ca, chúng ta mau bỏ đi, mau bỏ đi, hắn chính là Mục Vân, đi mau, đi mau!
Tinh Bình Ngọc lôi kéo thanh niên kia nhịn không được quát.
- Lăn đi!
Sắc mặt thanh niên kia phát lạnh, móc ra một chủy thủ, cắt cổ Tinh Bình Ngọc, khẽ nói:
- Phế vật, chết đi!
Tinh Bình Ngọc che lấy cổ mình, ngăn không được tiên huyết chảy ra, trơ mắt nhìn tam ca của mình.
- Tinh Bình Thanh ta từ nhỏ đến lớn chưa từng dựa vào Thất Tinh môn chút nào? Tinh Bình Ngọc, ngươi ngu xuẩn thì tự mình ngu thôi, qua nhiều năm như vậy, còn vì một người biến mất mà sợ hãi, cả ngày gần nữ sắc, làm thân thể ngươi đều bị móc sạch.
Một tiếng “bang” vang lên, thân thể Tinh Bình Ngọc bị quẳng xuống từ không trung, biến thành một bãi thịt nát.
Ba ba tiếng vỗ tay vang lên, thấy cảnh này, Mục Vân vỗ tay cười nói:
- Con trai Môn chủ Thất Tinh môn nhi tử nói ít thì cũng có mấy trăm, cạnh tranh thật kịch liệt, thủ túc tương tàn xem ra cũng là chuyện thường.
- Hừ, phế vật thì không nên trở thành huynh đệ Tinh Bình Thanh ta.
Tinh Bình Thanh cười nhạo nói:
- Mục Vân, ngươi cho rằng núp ở bên trong xác rùa đen thì ngươi lợi hại? Hôm nay, Tinh Bình Thanh ta sẽ giết chết ngươi!
- Sai sai sai, nếu như là cường giả Vũ Tiên cảnh, ta khẳng định phải núp ở bên trong, thế nhưng gặp ngươi, không cần, thật không cần!
Thân thể Mục Vân rời khỏi mặt đất, nhìn Tinh Bình Thanh, mỉm cười nói:
- Tới tới tới, ta đứng ở chỗ này để ngươi giết ta, đến đây!
Nhìn Tinh Bình Thanh không nhúc nhích, mặt mũi tràn đầy hồ nghi, Mục Vân đột nhiên quát:
- Đến đây!.
Một tiếng quát khẽ lại để cả người Tinh Bình Thanh đều run rẩy.
- Cáo mượn oai hùm, ta hôm nay lấy mạng chó của ngươi.
Khẽ quát một tiếng, Tinh Bình Thanh tiến lên trước một bước, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh.
Nhìn thấy Tinh Bình Thanh lao ra, Mục Vân vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, mọi người xung quanh trong chốc lát kinh ngạc đến ngây người.
Ma tộc lui ra phía sau cũng dừng bước nhìn một màn này.
Mà mắt thấy Tinh Bình Thanh sắp lao tới Mục Vân, một tiếng chó sủa gâu gâu không hề có điềm báo trước đột nhiên vang lên.
Bóng người Tiểu Hắc như một tia chớp màu đen đột nhiên xuất hiện.
Tiểu Hắc LÚC đầu lớn chừng bàn tay xuất hiện từ ngực Mục Vân phóng đi lên phía trước, nháy mắt hóa thành lớn mấy chục mét, miệng há mở, răng nanh lộ ra.
Gâu gâu...
Răng nanh lộ ra trực tiếp cắn một cái lên cánh tay Tinh Bình Thanh.
- A...
Tinh Bình Thanh phẫn nộ quát:
- Chó chết, lăn đi, lăn đi!
Phanh...
Tiểu Hắc đánh ra một trảo đánh vào trên mặt Tinh Bình Thanh, trường kiếm màu xanh nháy mắt rơi xuống, Mục Vân phi thân mà qua, thu trường kiếm vào trong lòng bàn tay.
- Hạ phẩm Thiên khí!
Mục Vân mỉm cười, trên mặt tràn đầy nụ cười nói:
- Đệ đệ ngươi cho ta trung phẩm Thiên khí, ngươi chỉ có hạ phẩm Thiên khí, thật sự không đủ khí phái.
Nhìn Thất Tinh Đấu Thiên Bàn cùng Lạc Bích Kiếm của mình trên tay Mục Vân, Tinh Bình Thanh nổi trận lôi đình.
Chỉ là khi nhìn thấy hắc khuyển bên cạnh Mục Vân, lại để hắn vô cùng kiêng kỵ.
- Tinh Bình Thanh, nhi tử Môn chủ Thất Tinh môn ngươi còn nhiều lắm, rất nhiều, nhiều đến đếm không hết, cũng cho ta nhiều thêm mấy món Thiên khí, tăng cường uy lực Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận này của ta.
Mục Vân mỉm cười nhìn Tinh Bình Thanh.
- Ngươi... Muốn chết!
- Gâu gâu...
Chỉ là, khi Tinh Bình Thanh vừa định tiến lên một bước, Tiểu Hắc nhe răng nhếch miệng, trong miệng phát ra tiếng rống gâu gâu.
Nhìn thấy bộ dáng Tiểu Hắc, Tinh Bình Thanh tựa hồ tỉnh táo thêm một chút, không dám vọng động.
Hắc khuyển nhìn qua rất là quái dị, tương tự thánh thú Khiếu Nguyệt Thần Khuyển, thế nhưng lại không biết mở miệng nói tiếng người.
- Đi!
Nhìn hắc khuyển uy phong lẫm liệt đứng trước mặt Mục Vân giống như một pho tượng, Tinh Bình Thanh đột nhiên quát.
Đi?
Một bên, đám người Ma tộc nghe đến lời này đều sững sờ.
Thất Tinh môn trùng trùng điệp điệp bởi vì một con chó liền đi?
Vốn cho rằng Thất Tinh môn sẽ có thủ đoạn gì phá vỡ đại trận, không nghĩ tới như trực tiếp rời đi vậy.
- Đến rồi thì đi làm gì!
Nhìn Tinh Bình Thanh, Mục Vân lạnh lùng nói.
Hắc Uyên Kiếm trong tay, trong mắt Mục Vân dạt dào sát ý.
Hắn ngược lại rất muốn nhìn một chút, Tinh Bình Thanh này đến cùng là tu vi bực nào.
- Ta muốn đi, ngươi ngăn được ta?
- Ngăn không được sao?
Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, bước ra một bước, bàn tay nâng lên.
Hưu...
Phốc phốc!
Nhưng ngay tại giờ phút này, một tiếng xé gió lên, đầu Tinh Bình Thanh đột nhiên rời khỏi thân thể của hắn.
Tiên huyết theo cổ chảy xuống, thân thể tất cả mọi người run lên, giống như rơi xuống là đầu của mình.
- Mục minh chủ, xuất thủ giải quyết giúp ngươi, không ngại chứ?
Một bóng người hắc bào xuất hiện giữa không trung, như một trận gió, tiêu sái phiêu dật, nhìn Mục Vân, khẽ cười nói.
Vũ Thanh Mộc!
Nhìn Vũ Thanh Mộc, Mục Vân cười khổ một tiếng.
Người này quả nhiên là để người ta nhìn không thấu.
- Mục minh chủ rất khách khí, nói có phiền phức, giúp đỡ cho nhau, kết minh cùng Vũ Tiên Môn ta, hiện tại có bốn trăm vạn Ma tộc đại quân vây công Đông Vân thành, Vân Minh ngươi thế mà không có cầu cứu Vũ Tiên Môn ta.
- Cầu cứu? Còn không đến mức...
Mục Vân cười nói:
- Đa tạ Vũ môn chủ quan tâm, bọn gia hỏa này còn chưa đủ tư cách.
- Không đủ tư cách là không đủ tư cách, chỉ là con ruồi gọi ong ong ong ở bên tai vẫn khiến để người ta rất nhức đầu.
Vũ Thanh Mộc vừa dứt lời, bàn tay vung lên.
Giết!
Trong khoảnh khắc, hậu phương Ma tộc đại quân xuất hiện một đám người, nháy mắt giết ra.
- Đáng chết!
Nhìn đại quân, Tử Nặc thầm mắng một tiếng.
- Sợ cái gì? Bốn trăm vạn Ma tộc đại quân còn đối phó không được những người này?
Tử Tước Ma Vương gầm thét một tiếng nói:
- Ta đến!
Hưu hưu hưu...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, bốn tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Bốn người Phủ Thiên xuất hiện lao thẳng tới bốn vị Ma Vương.
Thấy cảnh này, Mục Vân hơi sững sờ.
Hiện nay nhìn mấy người Phủ Thiên quả thật rất khác biệt với đoạn thời gian trước, bốn người rõ ràng đều có tu khi Niết Bàn cửu trọng khủng bố.
Đề thăng cảnh giới cỡ này, quả thực như bay cất cao.
Mục Vân không thể không một lần nữa dò xét Vũ Thanh Mộc.
Từ vừa mới bắt đầu, người này giao hảo cùng hắn, hơn nữa thoạt nhìn là giao hảo không có bất kỳ mục đích gì.
Lần đầu tiên, Mục Vân nghiêm túc suy nghĩ, vị Môn chủ Vũ Tiên Môn xuất quỷ nhập thần này đến cùng là ai?
Mà giờ khắc này, đám người Vũ Tiên Môn từ phía sau giết ra cũng không có sử dụng Phích Lịch Đạn, mà dựa vào thực lực của mình chém giết với Ma tộc chiến sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận