Vô Thượng Thần Đế

Chương 504: Kiếm Tâm

Một khoảnh khắc này, hắn giống như Đoạn Hồn trọng sinh, chết mà phục nhiên.
Tám tòa hồn đàn, đứng sừng sững ở dưới chân.
Thân thể Mục Vân, chậm rãi đứng lên.
Mà Hắc Uyên Kiếm trong tay hắn giờ phút này cũng biến mất không thấy gì nữa, triệt để dung nhập vào bên trong bát tầng hồn đàn.
Một khoảnh khắc này, Mục Vân giống như triệt để biến thành người khác.
- Ừm?
Thấy cảnh này, Tinh Hoài Ngọc hơi sững sờ.
- Bát tầng hồn đàn, phá rồi lại lập, là như thế...
Mục Vân đứng tại chỗ, hai tay chậm rãi nâng lên, nhìn thân thể của mình, khẽ mỉm cười nói:
- Thì ra là thế, phá rồi lại lập, ta cả đời này, chính là phá rồi lại lập, sau khi khởi tử hoàn sinh, chỗ cường đại nhất không chỉ là có ký ức kiếp trước, còn có hết thảy kiếp trước.
Mục Vân giống như phát hiện cái gì, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
- Tên điên!
- Tên điên?
Mục Vân mỉm cười, nhìn Tinh Hoài Ngọc nói:
- Thất Tinh môn, bất quá là đệ nhất môn phái bên trong ba ngàn tiểu thế giới, ở Trung Châu thì rất lợi hại, tại ba ngàn tiểu thế giới cũng lợi hại, thì đối mặt với ngàn vạn đại thế giới thì sao?
- Ngươi... Làm sao biết ngàn vạn đại thế giới?
Tinh Hoài Ngọc khó tin bật thốt.
Phía trên Trung Châu đại lục, rất nhiều người thậm chí ngay cả ba ngàn tiểu thế giới cũng không biết, thế nhưng Mục Vân lại biết ngàn vạn đại thế giới tồn tại.
- Thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ, ngươi biết, chỉ là một chút da lông thôi.
Mục Vân đứng dậy, thần sắc lạnh lùng, thế nhưng trên mặt lại treo vẻ tươi cười như có như không.
Nụ cười kia lại mang theo sát phạt chi khí!
- May mắn còn sống, bước vào Niết Bàn bát trọng cảnh, ngươi thật cho rằng mình làm lão đại rồi?
Tinh Hoài Ngọc khinh thường nói:
- Lần này ta có đề phòng, Lôi Châu kia của ngươi không còn tác dụng gì đâu.
Sắc mặt Tinh Hoài Ngọc phát lạnh, bước ra một bước, trong tay xuất hiện một côn bổng màu đen, côn bổng chỉ có cánh tay dài, thế nhưng khi côn bổng tới gần không khí lại là lộ ra cực kì băng lãnh.
- Nhận lấy cái chết!
Tinh Hoài Ngọc quát khẽ một tiếng, trực tiếp giết ra, dùng Nhất Chuyển chi cảnh của hắn, chém giết Mục Vân, thực sự l dễ như trở bàn tay, chỉ cần cẩn thận đề phòng Cửu Thiên Lôi Châu, Mục Vân căn bản không có cơ hội tổn thương hắn.
- Nhận lấy cái chết… là ngươi!
Mục Vân cười một tiếng, bước chân bước ra, bên trong bát tầng hồn đàn dưới thân, một bóng người đen nhánh lặng yên xuất hiện.
Bóng người đen nhánh kia nhìn qua vô cùng kinh khủng, thế nhưng nhìn kỹ lại, lại là một kiếm ảnh.
Kiếm ảnh nhìn giống như tồn tại thật, giống như tiêu tán, rõ ràng nhìn qua như tán loạn, thế nhưng hết lần này tới lần khác cho người ta một loại lực ngưng tụ cường hãn.
- Kiếm... Tâm!
Thấy cảnh này, Tinh Hoài Ngọc biến sắc, vội vàng một lui lại.
Chỉ là kiếm ảnh đen nhánh lại như như giòi trong xương, trực tiếp thẳng tới hướng Tinh Hoài Ngọc, căn bản không đình chỉ.
Phía dưới một kiếm kia, Tinh Hoài Ngọc triệt để mộng, hắn hoàn toàn không biết, nên như thế nào đi tránh né.
Kiếm tâm!
Cường đại hơn kiếm thế, một thứ kiếm khách tha thiết ước mơ, chính là kiếm tâm, kiếm khách lĩnh ngộ kiếm tâm, giết người trong vô hình, thậm chí không có kiếm thắng có kiếm, uy lực một kiếm, đấu với trời, đấu với đất, thanh thế kinh người.
Nếu như nói, kiếm ý là võ giả bằng vào lĩnh ngộ của mình đối kiếm, người cùng kiếm kết hợp, kiếm thế chính là võ giả kết hợp cùng thiên địa, dựa vào thiên địa đại thế.
Mà kiếm tâm thì là võ giả chưởng khống thiên địa đại thế, lấy thiên địa đại thế cho mình dùng, thế theo mình động.
Thời khắc này Mục Vân tựa hồ tìm tòi đến kiếm tâm, bên trong bát tầng hồn đàn dưới chân, một đạo kiếm ảnh lướt qua, cường đại uy áp, càn quét hết thảy.
Tinh Hoài Ngọc triệt để mê huyễn, toàn bộ thân thể giống như triệt để bị giam cầm, trơ mắt nhìn một đạo hư kiếm xuyên qua thân thể của hắn, không nhúc nhích.
Phù một tiếng vang lên, Tinh Hoài Ngọc đứng tại chỗ, không nhúc nhích tí nào.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, phù phù một tiếng, hai mắt Tinh Hoài Ngọc trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời, mang theo không cam lòng, mang theo phẫn nộ, mang theo rung động.
Cứ như vậy chết trong tay Mục Vân, trong lòng của sao hắn lại có thể cam tâm!
- Thất ca!
Thấy cảnh này, Tinh Bất Nhiên triệt để chấn kinh.
Hồn đàn Mục Vân phá rồi lại lập, chú tạo bát tầng hồn đàn, thế nhưng ai có thể nghĩ, bát tầng hồn đàn chú tạo xong, Mục Vân thế mà lĩnh ngộ được kiếm tâm phiêu miểu hư vô vô thượng.
Mà kiếm tâm so với kiếm thế, không còn là người bị thiên địa khống chế, mà là thiên địa kiếm khách bị khống chế.
- Tinh Bất Nhiên, các ngươi đang giở trò quỷ gì?
Ngay tại giờ phút này, Vân Thăng Không đột nhiên quát to.
Tinh Diệt Không bị Lôi Châu nổ chết đã là về ngoài ý muốn, thế nhưng Tinh Hoài Ngọc bị Mục Vân xuất một kiếm chém giết, đây là cái quỷ gì?
Cường giả Nhất Chuyển chi cảnh, thế mà không phải đối thủ của một võ giả Niết Bàn bát trọng.
- Lão già, ngậm miệng!
Tinh Bất Nhiên giờ phút này cũng lên cơn giận dữ, hết thảy phát sinh quá đột ngột, hắn cũng không có kịp phản ứng, lúc này mới khiến Mục Vân bắt được chỗ trống.
Chỉ là hiện tại kịp phản ứng, hắn, có thể chém giết Mục Vân sao?
- Phế vật!
Vân Thăng Không gầm thét, bỏ qua Mục Thanh Vũ, lao thẳng đánh tới Mục Vân.
Thập đại cường giả tuyệt thế Tam Chuyển chi cảnh vây giết hai cha con Mục Thanh Vũ, hiện tại ngược là bọn hắn chết mất hai người.
Thất Tinh môn, quả nhiên toàn là phế vật.
- Mục Vân, may mắn bắt lấy đến kiếm tâm ý cảnh, để người ta thật kinh ngạc!
Vân Thăng Không nắm lấy Phá Hư Kiếm trong tay, nhìn Mục Vân, sát cơ dạt dào.
- Bất quá, ngươi hẳn là không biết thủ đoạn Vân gia ta?
Vân Thăng Không quát khẽ một tiếng, trực tiếp giết ra, Phá Hư Kiếm trong tay như ẩn như hiện, không ngừng biến mất trong tay hắn, ngay sau đó lại lần nữa xuất hiện.
Biến hóa như thế quả thực có thể xưng tuyệt diệu.
Bang...
Mắt thấy Vân Thăng Không sắp tới gần Mục Vân, trong lúc đó, hồn đàn dưới chân Mục Vân một xuất hiện thanh trường kiếm màu đen, trực tiếp bị Mục Vân nắm trong tay.
Bộ dáng trường kiếm màu đen cùng không khác gì Hắc Uyên Kiếm, nhưng nhìn kỹ lại mang theo một ít hư ảo.
- Phá Hư Kiếm là chí bảo Vân gia ta, ngươi cho rằng vẻn vẹn chỉ là chút biến hóa này sao?
Sắc mặt Vân Thăng Không phát lạnh, tay nâng kiếm đâm tới.
Vụt vụt vụt vài tiếng vang lên, vô số kiếm khí như cuồng long phi vũ trực tiếp tản ra.
Âm thanh lốp bốp vang lên, bàn tay Mục Vân nâng lên, hư ảo Hắc Uyên Kiếm giống như thực chất hóa, đón đỡ trước người.
Đón đỡ vô cùng đơn giản, không có bất kỳ xinh đẹp.
Đinh đinh đang đang từng tiếng vang lên, Mục Vân giơ kiếm phía trước, hư ảo kiếm khí thế mà không cách nào đột phá phòng ngự của hắn.
Chính là một kiếm như vậy lại là đón đỡ được toàn bộ công kích.
Thoạt nhìn rất không chân thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận