Vô Thượng Thần Đế

Chương 505: Rút Lui!!

- Tốt, rất tốt, Mục Vân, ngươi rất lợi hại, đáng tiếc, ngươi lợi hại hơn nữa, có thể cứu được bọn hắn sao?
Trong mắt Vân Thăng Không dạt dào sát ý.
Hắn cũng không biết vì sao Mục Vân sau khi bước vào đến cảnh giới Niết Bàn bát trọng mà lĩnh ngộ kiếm tâm, còn phòng ngự biến trở nên biến thái mức độ như thế.
Vân Thăng Không cười lạnh nhìn phía dưới, ở nơi đó, đám người Vân Minh thề sống chết chống cự lại đám người Ma tộc cùng Thất Tinh môn công kích.
Chỉ là, ngăn cản bực này, nhìn qua rất yếu ớt, nhìn rất bất đắc dĩ.
Cho dù hắn sờ đến biên giới kiếm tâm, thế nhưng dưới tình huống bực này, hắn một người làm sao có thể cứu toàn bộ Vân Minh.
Nơi đó có đồ đệ của hắn, có bằng hữu của hắn, có hảo hữu ngày xưa của hắn.
Hết thảy nhìn như xinh đẹp, có thể sắp bị phá hủy, lại đáng là gì!
- Ta xem ngươi có thể thủ hộ mấy người!
Sắc mặt Vân Thăng Không phát lạnh, bước ra một bước, Phá Hư Kiếm chém xuống.
Phanh...
Trong khoảnh khắc, một kiếm kia rơi xuống, toàn bộ dưới Đông Vân thành, âm thanh xuy xuy lạp lạp vang vọng, mấy trăm võ giả bị một kiếm kia vào người, nháy mắt bị khí diễm màu đen thiêu đốt, kêu thảm thiết.
- Vân Thăng Không!
Mục Vân khẽ quát một tiếng, ánh mắt hung ác nhìn Vân Thăng Không.
- Thế nào? Đau lòng rồi?
- Ngươi cho rằng, ta không dám ra tay với ngươi sao?
Mục Vân quát:
- Hôm nay ta giết không được ngươi, nếu Mục Vân ta rời đi, tương lai, Vân gia ngươi đừng nghĩ có an bình ngày.
- Không cần hù dọa ta, ngươi nếu quả thật bỏ đi được thì đã không nguyện ý tình nguyện hồn đàn bạo liệt, liều mạng quyết chiến cũng không rời khỏi Đông Vân thành.
Vân Thăng Không cười nhạo:
- Ta cho ngươi biết, võ giả, nên có là một trái tim kiên quyết, là một lòng sát phạt, mà không phải tình hoài trách trời thương dân, ngươi sai liền sai ở đây, ngươi quá quan tâm những sâu kiến này.
- Vì trở thành cường giả, dù trên tay dính đầy vết máu bằng hữu thân nhân của mình, lại như thế nào?
Nhìn Vân Thăng Không, Mục Vân mỉm cười, lắc đầu.
- Xem ra ngươi vẫn không rõ.
- Sai, là ngươi không rõ!
Mục Vân mỉm cười, trên mặt lộ ra một tia kiên quyết.
Chín khỏa Cửu Thiên Lôi Châu, nổ chết Tinh Diệt Không tiêu hao một cái, hiện tại còn thừa lại tám khỏa.
Tám khỏa Cửu Thiên Lôi Châu, có thể làm cái gì?
Có thể làm rất nhiều chuyện!
Bên trong ánh mắt Mục Vân bộc phát ra vẻ liều mạng một lần.
Nếu là tám khỏa Cửu Thiên Lôi Châu nổ tung, nói không chừng có thể nổ chết lão hồ ly Vân Thăng Không, thế nhưng, đối thủ cường đại đến hàng vạn mà tính phía dưới, Vân Minh thực sự không cách nào chống lại.
Cho nên, Mục Vân bước ra một bước, đi thẳng tới chỗ phía trước hai quân giao chiến.
- Hắn muốn làm gì?
Nhìn thấy Mục Vân xông ra, Tinh Bất Nhiên lập tức quát.
- Phế vật, ngươi nói hắn muốn làm gì? Ngăn hắn lại!
Nhìn Mục Vân xông ra, trong lòng Vân Thăng Không dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, trong lòng run lên.
Chỉ là Mục Vân bằng vào kiếm tâm vừa mới lĩnh ngộ, tốc độ cực nhanh, Tinh Bất Nhiên dù dốc hết toàn lực cũng không cách nào đuổi kịp.
Giờ phút này, đám người Vân Minh bị bức bách tại bên ngoài Khiếu Nguyệt điện, đau khổ chèo chống, mà toàn bộ Đông Vân thành cùng với bên ngoài tường thành, hai mươi vạn đại quân Ma tộc cùng gần vạn tên cường giả Niết Bàn cảnh của Thất Tinh môn nhao nhao thẳng hướng vào Đông Vân thành.
Hai bên chiến tuyến, rất dễ dàng có thể nhìn ra chênh lệch.
Vân Minh đau khổ chèo chống vẫn bị Ma tộc cùng Thất Tinh môn bức bách đến góc chết.
Góc chết bực này, bọn hắn chỉ có thể dựa vào Khiếu Nguyệt điện lẻ loi trơ trọi, thế nhưng giờ phút này, tất cả mọi người không muốn thối lui, bởi vì phía trước bọn hắn, Mục Vân còn đang chiến.
- Toàn bộ lui trở về Khiếu bên trong Nguyệt điện!
- Không, chúng ta không lui!
Cảnh Tân Vũ hét lớn một tiếng, sắc mặt dữ tợn nói:
- Tại Nam Vân Đế Quốc, chúng ta nhìn tận mắt nhìn ngài chôn ở Lôi âm cốc, ba năm không gặp, chúng ta đều nghĩ ngài chết rồi, lần này, chúng ta cho dù chết, cũng không nguyện ý tiếp nhận loại thống khổ kia, Mục đạo sư!
Một tiếng Mục đạo sư, làm cho trong lòng tất cả mọi người run lên.
Thân thể Cảnh Tân Vũ khôi ngô sấp sỉ hai mét, giờ phút này vẫn nhịn không được run rẩy.
- Sư tôn, muốn sống thì cùng sống, muốn chết... Thì cùng chết!
- Chó má!
Nhìn bọn người Mặc Dương, Mục Vân cười mắng:
- Ai nói muốn bồi các ngươi chết chùm, đại chiến chưa tới một bước cuối cùng, chết cái gì mà chết, các ngươi muốn chết, ta còn không muốn đâu!
- Mục đạo sư...
- Toàn bộ lui về, không có thời gian giải thích cùng các ngươi.
Mục Vân vừa dứt lời, bóng người lóe lên, biến mất trước đại điện.
Bọn người Mặc Dương nghe thế nhìn nhau, nhẹ gật đầu.
Nhìn đám người Vân Minh thối lui vào bên trong Khiếu Nguyệt điện, Mục Vân mỉm cười, khóe miệng lại có chút đắng chát.
Bóng người của hắn không ngừng xuyên toa qua lại giữa Ma tộc cùng võ giả Thất Tinh môn, tiện tay còn chém giết hai tên võ giả Niết Bàn cảnh.
Mà Tinh Bất Nhiên cùng Vân Thăng Không truy đuổi ở phía sau, trong lúc nhất thời thế mà không cách nào ngăn cản hắn.
- Tiểu nghiệt chướng, ngươi đến cùng muốn làm gì?
Vân Thăng Không phẫn nộ quát:
- Ngươi cho rằng, để bọn hắn trốn vào bên trong Khiếu Nguyệt điện thì không sao nữa à? Lão phu đánh chết bọn hắn!
Vân Thăng Không nhìn Mục Vân, phẫn nộ quát.
- Người già cái đầu như vậy rồi còn dễ dàng tức giận, cũng không sợ bại não hả!
Mục Vân đột nhiên quay người, dừng chân, nhìn Vân Thăng Không.
- Ngươi đến cùng muốn làm gì?
- Ngươi nhìn nơi đó, nơi đó, còn có nơi đó.
Mục Vân liên tiếp chỉ tám phương hướng, tám phương hướng cơ hồ bao trùm toàn bộ Khiếu Nguyệt điện, đồng thời, cũng bao trùm đại quân Ma tộc cùng võ giả Thất Tinh môn đang lao đến.
- Ngươi đến cùng muốn làm gì?
Vân Thăng Không khó hiểu nhìn Mục Vân.
Bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ không xem thường Mục Vân, khinh thị Mục Vân, vô cùng có khả năng tổn thất sẽ là tính mệnh của chính hắn.
- Không rõ sao? Vậy thì nhìn kỹ, nơi đó, nơi đó, nơi đó... Tám địa phương, có thể sẽ nổ to một tiếng, nổ bể ra, toàn bộ Đông Vân thành, không còn tồn tại!
- Ăn nói bừa bãi!
Tinh Bất Nhiên giờ phút này đuổi theo nhìn Mục Vân quát:
- Mục Vân, ít giả vờ giả vịt, Cửu Thiên Lôi Châu của ngươi, trong biển lôi Cửu Thiên Chân Lôi, một ngàn năm mới có thể kết một viên mà thôi, ngươi có thể có được một cái, cũng đã không tệ rồi!
- Hỏng bét!
Nghe được Tinh Bất Nhiên nói lời này, Vân Thăng Không đột nhiên biến sắc.
Cửu Thiên Chân Lôi ở chỗ phong ấn Thánh Tước môn vừa hay xuất hiện chín ngàn năm, chín khỏa Cửu Thiên Lôi Châu, Mục Vân có chín khỏa, mà vừa mới dẫn bạo một cái, trực tiếp để Tinh Diệt Không - cường giả Tam Chuyển chi cảnh bỏ mình.
Còn lại tám khỏa...
- Rút lui!
Một tiếng rống to, trong khoảnh khắc truyền vang khắp toàn bộ Đông Vân thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận