Vô Thượng Thần Đế

Chương 506: Tám Khỏa Cùng Nổ

Nhưng tiếng hô vừa ra thì đã muộn!
Oanh...
Rầm rầm rầm...
Sau một khắc, tiếng nổ động trời triệt để chấn động toàn bộ Đông Vân thành.
Hết thảy tất cả, lúc này triệt để nổ tung.
Hết thảy hết thảy, phía dưới tám khỏa Cửu Thiên Lôi Châu ầm vang nổ tung, hóa thành hư không.
Âm thanh ầm ầm tiếp tục trọn vẹn nửa khắc đồng hồ, mà võ giả Niết Bàn cảnh đang ở trên thiên không, từng người bị khí lưu mãnh liệt cùng chân lôi lực lượng chấn động, bóng người rơi xuống, rơi vào trong vụ nổ.
Hai mươi vạn Ma tộc đại quân cùng gần vạn tên cường giả Niết Bàn cảnh Thất Tinh môn tại lúc này triệt để tiêu tán, ngẫu nhiên có mấy bóng người lao vùn vụt ra từ bên trong sương mù xám lan tràn đến Khiếu Nguyệt điện, tất cả cũng đứt tay đứt chân.
Vụ nổ vừa ra như muốn để người tuyệt vọng!.
- Vân Thăng Không, như thế nào?
Trên mặt Mục Vân lộ ra một tia tái nhợt, nhìn Vân Thăng Không, mỉm cười.
Tám khỏa Cửu Thiên Lôi Châu, tạc ngươi úp sấp.
- Tốt, rất tốt, Mục Vân, tám khỏa Cửu Thiên Lôi Châu không còn, vậy ngươi bây giờ lại nên như thế nào chống cự ta?
Vân Thăng Không đột nhiên cười nói:
- Ma tộc sinh tử có liên can gì ta, bọn hắn chết, đáng đời, thế nhưng ngươi không có thủ đoạn bảo mệnh, như thế nào chống cự ta? Bằng kiếm tâm ngươi còn không có triệt để lĩnh ngộ sao?
Khí thế cả người Vân Thăng Không giờ phút này bắt đầu phát sinh biến hóa, Phá Hư Kiếm trong tay hắn lúc này triệt để thể hiện ra quang mang thị huyết hắc sắc.
- Ta biết ngươi một mực tại ẩn giấu thực lực.
Nhìn Vân Thăng Không, Mục Vân cười khổ nói:
- Ngươi lão hồ ly này, làm sao có thể nhanh như vậy đã bày ra hết thủ đoạn chính mình, kỳ thật không dựa vào tứ đại Ma Hoàng, ngươi cũng có thể phá vỡ Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận của ta.
- Không sai, chỉ là như thế, hiện tại chết ở chỗ này, không phải là Vân gia tử đệ ta sao?
Vân Thăng Không trêu tức cười nói:
- Hôm nay, ngươi có từng nghĩ tới ngươi sẽ chết ở đây?
- Nghĩ tới, chỉ là hôm nay, ngươi có từng nghĩ tới, ngươi sẽ chết ở đây?
- Lúc này còn mạnh miệng!
Sắc mặt Vân Thăng Không phát lạnh, nhìn Mục Vân, bàn tay vung lên, xông lên phía trước.
Mà giờ khắc này, bàn tay Mục Vân vung lên, một đạo khí lưu vô hình phiêu đãng, Khiếu Nguyệt điện một mực đứng sừng sững ở trung ương Đông Vân thành thế mà lập tức hoàn toàn tiêu tán.
Khiếu Nguyệt điện to lớn như trống rỗng bị không gian thôn phệ, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Mà bàn tay vung lên, sắc mặt Mục Vân lại trắng thêm mấy phần, trong miệng thế mà là ra một tia tiên huyết.
- Hừ, thả bọn hắn thoát lại như thế nào? Ta cho ngươi biết, cường giả là cô độc, cần bỏ qua hết thảy, ngươi không bỏ được, chỉ mang đến vô tận phiền não cho ngươi
- Cẩu thí!
Mục Vân mắng:
- Cường giả là cô độc, vậy ngươi trở thành cường giả có ý nghĩa gì? Vì tự ngu tự nhạc (*), cả ngày nghe một ít người e ngại ngươi, sợ hãi ngươi tại lấy lòng ngươi, nịnh nọt ngươi?
[* Tự ca tự hát]
- Chẳng lẽ không cảm giác chính mình rất giống ngu xuẩn ?
- Thị phi đúng sai, người sống mới có quyền lợi quyết đoán, đáng tiếc, ngươi không nhìn thấy
Vân Thăng Không nói:
- Ngươi cho rằng hiện tại thả bọn hắn thoát, bọn hắn có thể miễn chết một lần? Không có khả năng!
Sắc mặt Vân Thăng Không phát lạnh, bước ra một bước, cường đại uy áp càn quét hướng Mục Vân.
Mà lần này, Mục Vân quả nhiên không có sức chống cự.
Liên tiếp khiêu chiến khiến cho hắn tiêu hao khá lớn, hồn đàn phá rồi lại lập, vốn tiêu hao bộ phận chân nguyên to lớn của hắn, tăng thêm một kiếm chém giết Tinh Hoài Ngọc, cùng với đem Khiếu Nguyệt điện rời khỏi Đông Vân thành.
Hắn quả nhiên là đến cực hạn.
Giờ phút này, nhìn thấy Vân Thăng Không đánh tới, hắn vẫn không muốn từ bỏ.
Người chết một lần sẽ còn lại e ngại tử vong sao?
Đương nhiên sẽ không!
Bóng người Hắc Uyên Kiếm trong tay xuất hiện lần nữa, tất cả lực lượng bên trong bát tầng hồn đàn Mục Vân giờ phút này tụ tập trên trường kiếm.
Hắn hiện tại có khả năng dựa vào, chỉ có kiếm tâm chính mình.
Mặc dù kiếm tâm chưa thành hình, thế nhưng uy lực lại cường đại hơn đỉnh phong kiếm thế không chỉ gấp mười lần.
Trước mắt, chỉ có liều chết đánh một trận.
- Giết!
Quát khẽ một tiếng, bóng người Mục Vân trực tiếp giết ra, toàn bộ thân thể lăng không bay lên, Hắc Uyên Kiếm trong tay lượn lờ hắc khí, lôi điện, thiên hỏa lực lượng quay chung quanh.
Ầm ầm âm thanh vang lên, hai bóng người, nhất thời va nhau cùng một chỗ.
Hoả tinh chợt hiện, hai bóng người tựa hồ không phân khác biệt, xen lẫn nhau quấn quanh.
- Mục Vân, kiếm tâm của ngươi chỉ là có chút lĩnh ngộ, căn bản không đủ để lên đài, cho nên, thu hồi hi vọng duy nhất của ngươi đi.
- Cũng không thể đứng để ngươi trực tiếp một kiếm giết chết!
Thân thể Mục Vân chuyển, một kiếm đâm ra.
Chỉ là, Phá Hư Kiếm trong tay Vân Thăng Không chính là cực phẩm Thiên khí, mà Hắc Uyên Kiếm trong tay hắn vốn là dung hợp hồn đàn hắn, lần này chỗ ngưng tụ, cũng không tính là Hắc Uyên Kiếm chân chính.
Kiếm kiếm va nhau, Vân Thăng Không đều dùng chân nguyên lực lượng cường hãn bắn ngược, dần dần, Mục Vân đã có chút không chống đỡ được .
- Ngươi còn muốn kiên trì tới khi nào? Đến khi phụ thân ngươi không chịu nổi, ngươi mới cam nguyện nhận thua sao?
- Lão hồ ly, nói nhảm thật nhiều!
Mục Vân giờ phút này trở nên tỉnh táo, dù cho là bát tầng hồn đàn chênh lệch cùng Vân Thăng Không xa vạn dặm, thế nhưng hắn một mực tỉnh táo nhìn Vân Thăng Không.
Tam Chuyển chi cảnh cường giả, chuyển thể, chuyển hồn, chuyển phách, lúc Tam Chuyển chi cảnh, vô luận là nhất chuyển ở đâu đều sẽ tồn tại lỗ thủng phía trên tu vi.
Mà giờ khắc này, hắn đang tìm lỗ thủng của Vân Thăng Không.
Chỉ là Vân Thăng Không hiển nhiên cũng không muốn trực tiếp giết hắn, mà một mực chú ý một bên khác, Mục Thanh Vũ cùng tứ đại Ma Hoàng giao chiến.
Hắn cũng không muốn nhanh như vậy đánh giết Mục Vân, đi tham dự vào bên trong giao chiến của năm người .
- Mục Vân, chúng ta đánh cược như thế nào, là phụ thân ngươi bại, ha là tứ đại Ma Hoàng sẽ bại?
- Ngươi cứ nói đi!
- Đương nhiên là tứ đại Ma Hoàng!
Vân Thăng Không mười phần khẳng định nói:
- Ngươi còn không biết phụ thân ngươi lợi hại sao? Bán Thánh khí, tăng thêm Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể của hắn, tứ đại Ma Hoàng mặc dù là Chuyển Phách chi cảnh, thế nhưng vẫn sẽ thua.
- Vậy ngươi còn có tự tin như thế!
Vân Thăng Không nguyện ý cùng hắn tốn thời gian, Mục Vân cũng vui vẻ được tự tại, thời gian trôi qua, hắn hồi phục thực lực cũng sẽ cường hãn hơn một ít.
- Nhưng phụ thân ngươi vẫn sẽ chết!
- Vì sao?
- Bởi vì Ma tộc, không chỉ có bốn vị Ma Hoàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận