Vô Thượng Thần Đế

Chương 522: Trả Thù Bắt Đầu

- Chuyện này, cần tự mình động thủ, cảm giác mới có thể càng tốt hơn!
Nhìn Mục Vân, Hoang Thiên Trạch nhẹ gật đầu.
Thân là Hoang Chủ, hắn lo lắng mục đích Mục Vân, chỉ là trước mắt, Mục Vân cử động đều vì Đông Hoang cân nhắc, hắn thực sự hoài nghi không lẽ Mục Vân không có bất kỳ mưu đồ nào.
- Hoang Chủ, nếu như ngài thật muốn giúp ta, vậy thì làm thịt từng tên chạy ra sau khi tiến vào Đại Hoang sơn đi!
Nhìn xem các lộ đại quân tiến vào Đại Hoang sơn, bóng người dần dần tiêu tán, Mục Vân chắp tay, mỉm cười, quay người, tiến vào bên trong dãy núi.
- Mặt khác, Hoang Chủ ngài rất muốn biết ta đến cùng là ai, hôm nay sẽ nói cho ngươi biết, ta, gọi Mục Vân!
Ta, gọi Mục Vân!
Nghe đến lời này, sắc mặt Hoang Thiên Trạch hơi đổi một chút.
Mục Vân, Vân tiên sinh chính là Mục Vân!
Mặc dù Đông Hoang không phải rất quan tâm Trung Châu, thế nhưng gần đây các thế lực lớn tiến vào Đông Hoang, Hoang Thiên Trạch cũng tốn hao không ít thời gian điều tra.
Mà phía trên Trung Châu , Mục Vân cái tên này, lại là như sấm bên tai!
- Hoang Chủ...
Nhìn thấy Hoang Thiên Trạch biến sắc, Hoang Thanh hô một tiếng:
- Thế nào rồi?
- Hắn là Mục Vân, hắn chính là Mục Vân, khó trách, khó trách hắn luyện đan, luyện khí, lĩnh ngộ võ kỹ thông thấu như thế, nguyên lai hắn chính là Mục Vân!
Hoang Thiên Trạch thật lâu không thể bình tĩnh trở lại.
Hắn hiểu rõ Mục Vân đã trải qua chuyện gì, hôm nay xem ra, hắn rốt cục hiểu rõ, Mục Vân nhất cử nhất động đến cùng đang làm gì!
Mà giờ khắc này, đại quân đã tiến vào bên trong Đại Hoang sơn.
Mục Vân một thân hắc bào, theo sát phía sau.
Chỉ là, không lâu, bên trong Đại Hoang sơn, từng đạo tiếng rống cuồng bạo vang lên.
Ngay sau đó, chính là có tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng đánh nhau truyền ra.
Khóe miệng Mục Vân khẽ nhếch.
- Các vị, hoang thú bên trong Đại Hoang sơn thế nhưng không dễ chọc.
Lần này, các lộ đại quân tiến vào bên trong Đại Hoang sơn cộng lại trọn vẹn gần mười vạn người, mà mười vạn người, Mục Vân tuyệt không dự định thả đi một người.
Mấy chục con hoang thú cường đại giờ phút này hoàn toàn nghe lệnh Mục Vân, mà bên trong Đại Hoang sơn cũng không chỉ là những hoang thú cường đại kia.
Lần này, tiến vào Đại Hoang sơn, hoang thú đến hàng vạn mà tính cường đại hoặc nhỏ yếu, đều đủ cho các lộ nhân mã uống một bình.
Mục Vân giờ phút này, chỉ đứng ở một bên xem náo nhiệt, chờ đợi những đại quân kia bị tách ra, bị xông phá.
Phá Hư Kiếm được nắm trong tay, tại Đông Hoang ẩn tàng hai năm, chờ chính là hôm nay.
Người thứ nhất, Vân gia Vân Thanh Phong.
Lần này dẫn đội Vân gia chính là Vân Thanh Phong, lão quỷ này trong thời gian hai năm, tăng lên tới cảnh giới Chuyển Thể cảnh, trước mấy ngày, nghe nói con của hắn bỏ mình để hắn nổi trận lôi đình.
Hôm nay, mục tiêu thứ nhất Mục Vân tuyển định chính là Vân Thanh Phong.
Mà giờ khắc này, đại quân Vân gia bị hoang thú công kích rối bời , sớm đã tản ra bốn phía, không chỉ là Vân gia, gia tộc nhân mã các thế lực lớn đều triệt để tản ra.
- Đáng chết!
Vân Thanh Phong gầm thét một tiếng, mắng:
- Bên trong Đại Hoang sơn này đến cùng có cái gì? Ta nhìn nhân mã tứ đại thế lực đều điên, nơi này chính là một tòa Hoang Sơn, ở đây tìm bảo bối gì?
Vân Thanh Phong rất phẫn nộ, vừa mới đến Đại Hoang sơn, hoang thú thành quần kết đội từ bên trong quần sơn xuất hiện, đem mọi người tách ra.
Mà giờ khắc này, bên cạnh hắn vẻn vẹn có vài chục người .
Nếu đụng một đại bộ đội nhân mã thế lực khác, vậy thì sẽ nguy hiểm.
- Tộc trưởng, ta nhìn Đông Hoang không có hảo ý, thiếu tộc trưởng chết trong tay bọn hắn, Đại Hoang sơn này khẳng định bị bọn hắn động tay chân.
- Hừ, thù này nhất định sẽ báo, cũng không biết phụ thân đến cùng nghĩ thế nào!
Sắc mặt Vân Thanh Phong phát lạnh, tràn ngập sát ý nói:
- Bọn người Đại A Ma gắt gao trấn giữ lấy bí mật, ta ngược lại muốn nhìn, bọn hắn rốt cuộc muốn tìm là cái gì!
- Truyền lệnh xuống, trước tiên tụ tập mọi người lại một chỗ, lại đi phán đoán.
- Vâng!
Nhìn xem một đám một đám chung quanh Hoang Sơn, Vân Thanh Phong nổi giận mắng:
- Đông Hoang tàn tạ không chịu nổi là nơi quái quỷ gì, một tòa Đại Hoang sơn còn bị bọn hắn xem như bảo bối.
- Đại Hoang sơn xác thực không phải địa phương tốt gì, thế nhưng dùng với tư cách nơi chôn thây ngươi, lại thích hợp bất quá!
Lời Vân Thanh Phong vừa mới dứt, một đạo âm thanh thanh lãnh đột nhiên vang lên.
- Ai?
Nhìn xem bốn phía, Vân Thanh Phong phẫn nộ quát:
- Ít giả thần giả quỷ, không dám lộ diện, sợ chết sao?
Chỉ là, hắn vừa dứt lời, một bóng người lại bất ngờ xuất hiện trước người hắn
Người tới một thân hắc bào, trong tay cầm một thanh trường kiếm, cả người nhìn như mang theo một cỗ ma khí um tùm
Vành nón ép tới cực thấp, nhìn qua lại càng lộ vẻ âm trầm.
- Là ngươi!
Nhìn một bóng người, Vân Thanh Phong phẫn nộ quát:
- Đông Hoang quốc sư, chính là ngươi giết con ta, ngươi còn dám xuất hiện!
Nhìn Mục Vân, Vân Thanh Phong lập tức giận không kềm được.
- Không sai, ta là Đông Hoang quốc sư, thế nhưng , ta còn có một thân phận khác, chỉ sợ ngươi cũng rất muốn biết?
Mục Vân ngẩng đầu, đỉnh đầu cóvành nón bị chậm rãi trượt xuống, một khuôn mặt thanh tú xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Mục... Mục Vân!
Nhìn xem khuôn mặt quen thuộc, Vân Thanh Phong run rẩy ngón tay
- Ngươi... Ngươi không chết?
Giọng nói Vân Thanh Phong có chút run rẩy.
Hai năm trước, Mục Vân có thể đối phó cường giả Chuyển Thể cảnh, mà bây giờ, thời gian qua đi hai năm, hắn mặc dù bước vào đến Chuyển Thể cảnh, thế nhưng Mục Vân đến cùng có cảnh giới gì rồi?
- Không sai, là ta, ta không chết.
Mục Vân nói, cửu tầng hồn đàn dưới chân pha tạp các loại lực lượng, từ từ quấn quanh .
- Niết Bàn cửu trọng!
Nhìn thấy cảnh giới Mục Vân, Vân Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cứ nghĩ thời gian hai năm không thấy, Mục Vân hẳn là bước vào đến Chuyển Thể cảnh, cùng cảnh giới, Mục Vân nắm giữ kiếm tâm, hắn cũng không phải đối thủ.
Nhưng bây giờ...
- Ha ha... Lão phu cho là ngươi có thần thông gì ? Nguyên lai chỉ là Niết Bàn cửu trọng, ngươi còn tưởng rằng ngươi có thể lật trời hay sao? Vân Sơn, Vân Vũ, giết hắn cho ta!
Theo thực lực Vân gia triển lộ, Chuyển Thể cảnh cường giả xuất hiện cũng cực kỳ cường đại.
Giờ phút này, nhìn thấy Mục Vân bất quá là Niết Bàn cửu trọng, Vân Thanh Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian hai năm, Mục Vân trên người khẳng định không có Cửu Thiên Lôi Châu khủng bố kia, hắn căn bản không sợ.
Còn kiếm tâm?
Hắn người đông thế mạnh, sao lại sợ hãi Mục Vân có kiếm tâm!
Phốc phốc...
Nhưng Vân Sơn, Vẫn Vũ hai bóng người vừa mới bước ra, trường kiếm cơ hồ hiện ra trong suốt hóa trong tay Mục Vân lại không lưu tình chút nào, trực tiếp giết ra hai kiếm, hai cỗ thi thể xuất hiện tại trước mặt Vân Thanh Phong,
Bạn cần đăng nhập để bình luận