Vô Thượng Thần Đế

Chương 525: Lòng Đất Hoang Sơn (2)

- Vâng!
Cùng lúc đó, các thế lực lớn lần nữa tiến vào vách đá .
- Lý Trạch Lâm, Vương Hinh Vũ, hai người các ngươi, cũng không cần tiến vào, ở bên ngoài phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Thánh Vũ Dịch cùng Vân Thanh Phong không tới, trong lòng ta luôn có chút bất an.
- Vâng!
- Cha, ngươi cẩn thận một chút!
- Ừm!
Vương Chí Kiệt vừa dứt lời, mang theo nhân mã Tam Cực điện tiến vào sau vách đá.
Nhìn xem hết thảy, Mục Vân phát hiện, càng ngày càng có ý tứ.
Tiếng xé gió lả tả vang lên, bóng người Mục Vân xuất hiện tại trước vách đá.
- Hửm?
Nhìn thấy Mục Vân, tất cả mọi người trong lúc nhất thời cẩn thận.
- Hiện tại, nơi này không có chuyện của các ngươi, đi thôi!
Mục Vân đi thẳng tới trước người Lý Trạch Lâm cùng Vương Hinh Vũ, khàn khàn nói.
- Ngươi là ai?
- Ta là ai không quan trọng, chỉ cần các ngươi rời khỏi nơi đây liền sẽ an toàn, đây là lệnh bài, sau khi xuống núi, thẳng đến chỗ giao giới Đông Hoang cùng Trung Châu.
Mục Vân nói, xuất ra một lệnh bài.
- Ngươi đến cùng là ai!
Nhìn thấy Mục Vân làn như thế, Vương Hinh Vũ chăm chú nhìn Mục Vân, mở miệng hỏi.
- Không đi sao?-
Bàn tay mở ra, tay một đoàn ma khí xúm lại, tay phải cầm Phá Hư Kiếm tiến hóa, Mục Vân mở miệng nói:
- Vừa rồi Tam Cực điện các ngươi không có xuất thủ với Ma tộc ta, ta hiện tại không giết các ngươi, nếu ngươi không đi, chết!
Ma tộc!
Nghe đến lời này, Lý Trạch Lâm biến sắc, bảo hộ Vương Hinh Vũ ở sau lưng.
- Chúng ta đi!
Nghe lời người áo đen trước mắt, rõ ràng các thế lực lớn giết người Ma tộc, người này là Ma tộc có lưu chuẩn bị ở sau.
Mà chẳng cần biết người nọ là ai, cảnh giới cửu tầng hồn đàn đều không phải bọn hắn có thể đối kháng.
Vương Hinh Vũ tiếp nhận lệnh bài, nhìn xem Mục Vân, bị Lý Trạch Lâm lôi kéo rời đi.
- Còn có Lôi Thần cốc, cút!
Mục Vân quát khẽ một tiến,g quả nhiên không cho bất kỳ kẻ nào mặt mũi.
Nhìn thấy bọn người Lý Trạch Lâm rời đi, Lôi Thần cốc còn lại mấy ngàn người cũng lập tức rút đi, mà người của thế lực khác nhìn xem Mục Vân, lại tràn ngập cẩn thận.
- Ta xem một chút, Lục Ảnh huyết điện, Tụ Tiên các, còn có một số người Vân gia, Thánh Đan tông, ân, không sai biệt lắm, đủ.
Nhìn những người kia, Mục Vân gật đầu nói.
- Ngươi đến cùng là ai?
- Ta à? Ta là một người các ngươi vẫn nghĩ đã giết chết, thế nhưng lại một mực không giết chết !
Mục Vân mỉm cười, Phá Hư Kiếm trong tay giơ lên cao cao.
Bây giờ Phá Hư Kiếm là Bán Thánh khí.
Đối phó chỉ là mấy vạn tên võ giả ngay cả Niết Bàn cảnh cũng chưa tới, Mục Vân, chỉ cần một chiêu.
Ầm ầm tiếng sấm vang lên, trong khoảnh khắc, lôi điện từ trên trời giáng xuống kết hợp, Phá Hư Kiếm tản ra bạch sắc quang mang cực nóng cùng hào quang bảy màu hô ứng lẫn nhau.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, toàn bộ vách đá trước mặt, lôi điện lực lượng như mưa to bàng bạc từ trên trời giáng xuống.
Lốp bốp âm thanh, đâm màng nhĩ người ta.
Sau một khắc, địa phương mấy vạn người hội tụ biến thành một mảnh cháy đen, tất cả mọi thứ, tan thành mây khói.
Nhìn xem hết thảy, Mục Vân phủi tay, mỉm cười, bước một bước vào, tiến vào sau vách đá.
- Không đúng!
Mà giờ khắc này, Vương Hinh Vũ sớm đã rời xa đột nhiên kịp phản ứng.
- Không đúng, nếu như người kia là Ma tộc, làm sao có thể để cho chúng ta lệnh bài rời khoi Đại Hoang sơn.
Nghe đến lời này, Lý Trạch Lâm cũng kịp phản ứng.
- Hắc bào, người này chẳng lẽ là quốc sư Đông Hoang
- Không thể nào... Vậy hắn vì sao để hai môn chúng ta rời đi?
Vương Hinh Vũ mày nhăn lại, nhìn xem Lý Trạch Lâm, đột nhiên, hai mắt sáng lên .
- Mục Vân!
Vương Hinh Vũ vội vàng nói:
- Để Tam Cực điện cùng Lôi Thần cốc chúng ta rời đi, người này nhất định không muốn đối phó chúng ta, mà lưu lại Tụ Tiên các, Thánh Đan tông những người kia, hắn muốn...
Oanh...
Chỉ là, Vương Hinh Vũ còn chưa nói xong, ầm ầm âm thanh từ phía trên long đầu sơn truyền đến.
Âm thành kia cho dù cách thật xa, đều có thể nghe thấy.
- Thất Vũ thải điện, trừ Mục Vân, còn có ai!
Vương Hinh Vũ chắc chắn nói.
- Vậy chúng ta bây giờ càng không thể trở về!
Lý Trạch Lâm kịp phản ứng nói:
- Hắn để chúng ta rời đi, đi tới chỗ giao giới Trung Châu cùng Đông Hoang, rất rõ ràng, là muốn cho chúng ta làm chuyện gì!
- Tốt, dù sao chúng ta lưu tại nơi này cũng giúp không được cái gì, đi thôi!
Nhìn xem long đầu sơn sấm sét vang dội, đôi mi thanh tú của Vương Tâm Nhã hơi giãn ra.
Sự tình đến một bước này, bọn hắn trở về không có bao nhiêu tác dụng.
Nhưng tin tức này nên hẳn lập tức nói cho đám người Vân Minh biết.
Hiện tại Vân Minh thế nhưng đã mưu toan đủ lực vì Mục Vân mà báo thù.
Nhưng tin tức Mục Vân không chết có lẽ sẽ để bọn hắn, trở nên tỉnh táo lại.
Đen, hắc ám thấu xương nháy mắt bao phủ tới.
Chung quanh, hoàn toàn đưa tay không thấy được năm ngón, cho dù là Mục Vân cũng chỉ có thể dựa vào Phá Hư Kiếm trong tay tản ra nhàn nhạt quang mang đến cảm giác chung quanh.
Bước vào phía sau vách đá, bóng người của hắn chính là một mực hạ xuống.
Mà theo hạ xuống khoảng cách càng ngày càng sâu, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Phong thanh ầm ầm ở bên tai vang lên, loại này hạ xuống, Mục Vân không nhớ đến cùng đã bao lâu.
Mà chung quanh toàn bộ một mảnh đen thui, căn bản không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Nhưng qua đi tới mấy canh giờ, Mục Vân mới nhìn thấy dưới chân có ánh sáng màu lục lóng lánh.
Một kiếm đâm xuống, mượn nhờ lực bắn ngược cường đại, tốc độ Mục Vân mới chậm rãi giảm bớt.
Chỉ là, lúc hai chân đạp xuống phía trên thổ địa màu nâu đỏ phía dưới, Mục Vân mới cảm giác được, trong lúc đó phảng phất có một tòa sơn nhạc vạn trượng áp trên người mình.
Trọng lực thật mạnh
Đây quả thực còn kinh khủng hơn một ngọn núi cao vạn trượng.
Dưới tình huống bực này, võ giả có thể phát huy ra thực lực bản thân tám thành đã xem như không tệ.
- Hừ!
Chỉ là đối với Mục Vân đã lĩnh ngộ kiếm tâm mà nói, thiên địa đại thế vì hắn thúc đẩy, một tiếng gầm thét, kiếm tâm bộc phát, tất cả áp lực trong khoảnh khắc tiêu tán.
Mục Vân đứng dậy, nhìn về phía trước.
Đây là một mảnh lòng đất đầm sâu mênh mông vô bờ
Quả nhiên là mênh mông vô bờ!
Phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều thổ địa màu nâu đỏ, nhưng lại căn bản không nhìn thấy một bóng người.
Trước đó tứ đại thế lực tăng thêm siêu cấp thế lực bản thổ Trung Châu tiến đến ít nhất có gần vạn tên Niết Bàn cảnh võ giả, mà bây giờ, thế mà một bóng người đều không nhìn thấy.
- A...
Ngay tại giờ phút này, phía trước, một tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng vang lên, một đội nhân mã, toàn thân trên dưới một mảnh huyết hồng, thân hình lảo đảo hướng phía Mục Vân chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận