Vô Thượng Thần Đế

Chương 532: Tịch Diệt Kiếm Tâm (1)

Một tiếng ‘bang’ vang lên, lục đạo quang đoàn ầm vang rơi vào đến bên trong thân thể Mục Vân, hóa thành lục đạo quang đoàn, ẩn nấp đến bên trong thân thể Mục Vân.
Mà trong khoảnh khắc đó, Vương Chí Kiệt trong lúc nhất thời trợn tròn mắt.
Trước người hắn, giống như đứng thẳng không phải Mục Vân, mà là một vị cường giả tuyệt thế.
Một cỗ lực lượng vừa rồi để hắn ầm vang chấn kinh.
Giống như ở dưới cỗ lực lượng kia, hắn sẽ triệt để sụp đổ.
Ánh mắt liếc nhìn phía dưới, nhìn Huyết Tôn chi mộ một lần nữa khép kín, Mục Vân lần nữa hai mắt nhắm lại, chỉ là, khóe mắt lại rơi xuống một giọt nước mắt.
- Kiêu đệ, những vật kia, đều bồi bạn ngươi, ca ca không lấy đi, ca ca thề với ngươi, người hại ngươi, hẳn phải chết không nghi ngờ!
Nhìn phía dưới, Mục Vân tự lẩm bẩm:
- Đó là Kiêu đệ của ta, là tiểu đệ của ta, Cực Vũ Thắng, Huyền Không sơn, Mục Vân ta sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày lấy Huyết Tôn chi mộ an trí đến đỉnh núi Huyền Không sơn các ngươi.
Sát ý dạt dào, Mục Vân thở ra một hơi, rơi xuống phía trên cầu gỗ.
- Mục Vân, ngươi không sao chứ?
Nhìn thấy tâm tình Mục Vân tựa hồ cực kém, Vương Chí Kiệt dò hỏi.
- Không sao đâu, gặp một lão bằng hữu, có phần thương cảm thôi!
Lão bằng hữu?
Vương Chí Kiệt không biết, nơi này thế nào còn sẽ có lão bằng hữu Mục Vân?
Chỉ là hiện tại những chuyện này lại không phải thứ hắn nên đi tìm tòi nghiên cứu.
- Vậy chúng ta bây giờ làm sao bây giờ?
- Huyết hà biến mất hấp xả lực, chúng ta có thể trực tiếp ngự không bay qua, tìm tới bọn người Huyết Vương, Vũ Tiên Tử, giết!
Tiếng nói trầm thấp vừa dứt lời, phía dưới cầu gỗ, những con cá lúc đầu vui sướng bơi lội đều bị dọa tản ra.
- Đáng chết, đây rốt cuộc là địa phương nào?
Mà cùng lúc đó, phần cuối cầu gỗ huyết hà, xuyên qua huyết hà, khí tức vô cùng cực nóng lan tràn ra.
Nhìn sóng nhiệt càn quét để người mồ hôi đầm đìa, sắc mặt Vũ Tiên Tử đỏ bừng, nhịn không được mắng:
- Cũng không biết những Ma tộc kia đến cùng đang tìm cái gì, nơi này cũng chỉ có Đông Hoang mới xuất hiện!
- Đừng phàn nàn, nếu vật liệu bọn hắn muốn tìm rơi vào tay bọn hắn, chỉ sợ Trung Châu ngày sau lại là nơi không ai có thể xoay người, chúng ta đều không cách nào đặt chân!
- Ừm!
Vũ Tiên Tử nhẹ gật đầu, nhìn một mảnh đỏ hòng xuất hiện ở phía trước, đôi mi thanh tú lại lần nữa nhíu lên.
- Ta nghĩ, các ngươi có lẽ không cần tiếp tục tiến lên!
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau hai người.
- Ai?
- Ai?
Nghe được một tiếng nói lạnh lùng, hai người lập tức cẩn thận, nhìn về phía hậu phương.
- Ta!
Một bóng người mặc hắc bào xuất hiện trước mặt hai người, hắc bào bóng người dần dần gỡ xuống nón đen trên đầu, lộ ra một khuôn mặt rất thanh tú.
Tóc dài buộc ở sau ót, một luồng tóc che chắn chỗ mắt ở bên trái, một khuôn mặt để Vũ Tiên Tử cùng Huyết Vương đồng thời sững sờ.
- Ngươi không chết?
- Ngươi thế mà còn sống!
Nhìn thấy hai người lộ vẻ mặt kinh ngạc, Mục Vân tiến lên một bước, nói:
- Hai năm trước, các ngươi ép ta kém chút chết đi, hiện tại, ta trở về, có cái gì muốn nói không?
Nhìn dáng vẻ Mục Vân cuồng vọng, hai người nhìn nhau, đột nhiên cười lên ha hả.
- Mục Vân, ta vừa rồi còn đang suy nghĩ, Vương Chí Kiệt làm sao có thể bày thoát khỏi Song Đầu Xà dây dưa, nhìn thấy ngươi, ta còn tưởng rằng là người thực lực cường đại xuất thủ, không nghĩ tới, thế mà lại là ngươi!
Huyết Vương cười nhạo nói:
- Thế nào? Thời gian hai năm không gặp, ta xem một chút, nha, bước vào đến Chuyển Thể cảnh, rất lợi hại mà.
- Đúng vậy, dáng vẻ vừa rồi nói chuyện kia, thật làm ta giật mình, ta còn tưởng rằng đã đến chuyển phách cảnh nữa.
Vũ Tiên Tử vỗ vỗ ngực, ha ha cười nói.
Khanh...
Nhưng sau khi hai người châm chọc khiêu khích vừa dứt, một đạo âm thanh đột nhiên vang lên.
Trong tay Mục Vân, một thanh trường kiếm bất ngờ xuất hiện.
Bán thánh khí tức - Phá Hư Kiếm!
Trường kiếm nắm trong tay, Mục Vân nhìn hai người, nói:
- Nói xong chưa?
- Sao?
- Cái gì?
- Nói xong, ta chuẩn bị tiễn hai vị lên đường, dù sao, còn có rất nhiều người ở phía trước chờ ta giết!
Âm thanh âm lãnh vang lên, Mục Vân giơ kiếm, bắn vọt.
Giờ này khắc này hắn cầm Phá Hư Kiếm trong tay, hoàn toàn biến thành một bộ phận trong thiên địa này, giống như gần ngay trước mắt, thế nhưng lại căn bản bắt không được một chút bất kỳ quỹ tích bóng người của hắn.
Thấy cảnh này, Vũ Tiên Tử, Huyết Vương hai người biến đổi sắc mặt, vội vàng lui lại.
Chỉ là giờ phút này, Mục Vân đâu cho bọn hắn cơ hội lui lại.
Bước ra một bước, thân thể Mục Vân lăng không bay lên, cường đại kiếm khí trong khoảnh khắc bộc phát.
Chỉ là giờ phút này, lực lượng kiếm tâm Mục Vân, triệt để biến hóa.
Đây là một loại biến hóa về chất!
Mục Vân giờ phút này thật sâu hiểu rõ lời Huyết Kiêu nói không sai.
Cho dù bọn hắn cường đại đến cường thịnh thế nhưng vẫn y như là nhân loại trong thiên địa này.
Mà bọn hắn, vẫn y như là là phải bị thiên địa trói buộc.
Thiên địa quy tắc, bọn hắn căn bản không thể làm trái, nghịch chuyển.
Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu (*), vô luận là nhân loại, Ma tộc, thần thú, hoặc là ngàn ngàn vạn vạn sinh vật, đều là chó rơm dưới chân thiên địa!.
[*Trích Đạo Đức Kinh: Trời đất bất nhân, coi vạn vật là chó rơm; Thánh nhân bất nhân, coi bách tính là chó rơm].
Cho dù là không ngừng trở nên cường đại, không ngừng biến cường, bọn hắn vẫn y nhận thiên địa trói buộc, không cách nào đào thoát.
Vạn sự vạn vật đều vô tình!
Hết thảy, sau khi hư ảo, chính là tịch diệt!
Thiên địa, từ không tới có, từ có đến không, cuối cùng rồi sẽ nghênh đón bọn hắn, chỉ là tịch diệt, quy về hư vô.
Hôm nay, Mục Vân triệt để xác định kiếm tâm của hắn - Tịch Diệt kiếm tâm!
Bất cứ chuyện gì, bất kỳ sinh linh gì đều không thể đào thoát thiên địa chế tài, nếu hắn không phải bởi vì Tru Tiên Đồ, sớm đã đã chết tại ngàn vạn đại thế giới.
Chỉ có tịch diệt, đem hết thảy quy về hư vô, siêu thoát thiên địa, mới có thể chân chính vô câu vô thúc!
- Ta không đủ mạnh, cho nên mới có thể bị áp bách, bị người ức hiếp, ta không đủ mạnh, cho nên, mới có thể bị thiên địa trói buộc.
- Đã như vậy, vậy để ta đem hết thảy trảm dưới kiếm, để hết thảy quy về hư vô, để hết thảy, triệt để tịch diệt tiêu tán, thiên địa quy tắc, để ta tới định!
Mục Vân thấp giọng nói, trường kiếm trong tay, trong lúc giơ lên ầm vang.
Ong ong ong âm thanh vang lên, trong một khoảnh khắc này, hết thảy tất cả tựa hồ cũng tan thành mây khói.
Bọn người Vũ Tiên Tử, Huyết Vương chỉ cảm thấy thân thể tựa hồ tồn tại bên trong không gian hoàn toàn tĩnh mịch, mà xung quanh hết thảy sớm đã là lâm vào tịch diệt.
Thiên địa này tựa hồ triệt để tiêu tán, thế giới này, tựa hồ triệt để sụp đổ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận