Vô Thượng Thần Đế

Chương 540: Một Kiếm Giết Hai

- Khiếu Nguyệt điện là gốc rễ Vân Minh ta lập môn, mà mậu dịch toàn bộ Trung Châu là hai năm này người Vân Minh ta dùng tiên huyết đổi lấy, giao cho các ngươi? Trừ phi, ngươi san bằng Vân Minh ta!
- Không hổ là đồ đệ Mục Vân ta, nói chuyện đều một cái đức hạnh y như ta!
Lời Mặc Dương nói vừa mới dứt, Vân Thăng Không vừa định mở miệng phản bác, một âm thanh trêu tức đột nhiên vang lên.
- Sư tôn!
- Sư tôn!
Nhìn thấy một bóng người kia từ xa mà đến gần, bên trong Vân Minh, từng tiếng kinh hô vang lên.
Lục Ngọc Sát Lục Ảnh huyết điện thấp giọng quát nói:
- Vân Thăng Không, không phải ngươi nói hắn đã chết sao? Thế nào còn ở nơi này?
- Không có khả năng!
Vũ Thành Kiệt Tụ Tiên các khó có thể tin nói:
- Thám tử Tụ Tiên các ta nhận được tin tức, kẻ này đúng là biến mất bên trong Đại Hoang sơn nha.
Bọn hắn căn bản không thể tin được, ngay cả Chuyển Phách cảnh cường giả Ma tộc, Cốt Yêu nhất tộc tứ đại dị tộc đều chết bên trong Đại Hoang sơn, Mục Vân làm sao có thể xuất hiện ở đây?
- Nghĩ ta đã chết?
Mục Vân cười nói:
- Nhưng thật có lỗi, ta không chết!
Nhìn xem đám người, ngón tay Mục Vân chỉ ra, quát:
- Đệ tử Vân Minh nghe lệnh.
- Có!
- Ngồi xuống tại chỗ, nghỉ ngơi!
- Hả?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Minh chủ muốn làm gì? Không phải muốn đơn độc chống đối với mười mấy vạn đại quân đó chứ?
- Bốn trăm vạn Ma tộc đại quân, chúng ta đều có thể đối phó, còn sợ những tàn binh bại tướng này?
Mục Vân ha ha cười nói:
- Có người muốn cùng chúng ta Vân Minh hợp tác, trận chiến ngày hôm nay, chúng ta chỉ là quan chiến.
Có người muốn cùng Vân Minh hợp tác? Ai?
- Ha ha... Mục minh chủ nói rất đúng, Đông Hoang ta muốn cùng Vân Minh mở thương mậu, Vân Minh ở vào đông bộ Trung Châu đại lục, tiếp cận cùng Đông Hoang ta, cơ hội này, cũng không thể bỏ lỡ nha.
Một tiếng cười cởi mở to lớn vang vọng, nhất thời, bên ngoài Vân thành, có đám người đột nhiên xông ra.
Trọn vẹn mấy chục vạn đại quân, trong khoảnh khắc xuất hiện bên ngoài toàn bộ Vân thành, đem những võ giả tứ đại thế lực đang vây quanh Vân thành, vây chật như nêm cối!
- Đông Hoang Hoang Chủ!
Nhìn xem mấy chục vạn đại quân, trong lúc nhất thời, bọn người Lục Ngọc Sát, Vũ Thành Kiệt biến sắc.
Ngược lại là lão giả cụt tay Thánh Đan tông Thánh Khuyết cùng với Vân Thăng Không, sắc mặt không thay đổi.
- Mục minh chủ, ngươi không chỉ có riêng là minh chủ Vân Minh, càng là quốc sư Đông Hoang ta, Đông Hoang chiến sĩ ta cũng không thể không có ngươi!
Hoang Thiên Trạch ha ha cười nói.
- Quốc sư!
- Quốc sư!
- Quốc sư!
Trong khoảnh khắc, mấy chục vạn người tiếng rống vang vọng bên ngoài Vân thành.
Thấy cảnh này, bọn người Mặc Dương, Cảnh Tân Vũ kích động thân thể phát run.
Một bóng người xuất hiện một lát, bọn hắn đã biết, vô luận chuyện gì, bất cứ lúc nào, chỉ cần Mục Vân còn, bọn hắn, căn bản không sợ hãi!
- Vậy bây giờ, còn chờ cái gì?
Mục Vân cười nói:
- Hoang Chủ, có người giết tới cửa vào quốc sư của ngươi, nên làm cái gì?
- Giết!
Hoang Thiên Trạch ra lệnh một tiếng, mấy chục vạn đại quân triệt để xông ra.
- Các huynh đệ, các ngươi còn đang chờ cái gì?
Mặc Dương cầm trường kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ, ấn xuống tâm tình kích động quát:
- Giết!
Hiện tại còn nghỉ ngơi? Còn nghỉ ngơi cái gì?
Năm đó nhiệt huyết, năm đó tình cảm, tại lúc này, triệt để phun trào.
- Lũ ranh con!
Nhìn xem bọn người Mặc Dương giết ra, Mục Vân cười mắng một tiếng.
Lập tức, ánh mắt của hắn xuyên qua tầng tầng đại quân, thẳng tắp rơi xuống người trên người Vân Thăng Không ở phía trước.
- Vân Thăng Không, đã lâu không gặp!
Nhìn Vân Thăng Không, Mục Vân ha ha cười nói:
- Quên nói cho ngươi một việc, Vân Thanh Phong, bị ta giết, ta sợ ngươi sẽ một mực chờ hắn, lần trước ở dưới đáy biển không giết hắn, lần này, ta có thể phụ trách nói cho ngươi biết, hắn, chết ở dưới tay ta!
- Ngươi...
Vân Thăng Không đè lại bộ ngực chập trùng phập phồng, nhìn Mục Vân, sắc mặt tái xanh!
Mục Vân xuất hiện, để hắn bất ngờ.
Hắn luôn cảm giác, Mục Vân giống như thần bất tử, vô luận hoàn cảnh cỡ nào, gia hỏa này cuối cùng sẽ cho người ta hi vọng tại thời điểm tuyệt cảnh.
- Nếu ở bên trong Đại Hoang ngươi không chết, vậy ta hiện tại tiễn ngươi một đoạn đường đi.
- Tốt!
Mục Vân cười nói:
- Chỉ là ai đến tiễn ai, còn không biết đâu!
Tiếng cười rơi xuống, Mục Vân trực tiếp bước ra một bước.
Ầm ầm âm thanh vang lên, toàn bộ bầu trời, khí lãng vô biên càn quét ra.
Mà trong tay Mục Vân, một thanh trường kiếm bỗng nhiên xuất hiện.
Trường kiếm toàn thân sáng tỏ, như là thần binh tuyệt thế, để người trông mà thèm.
- Phá Hư Kiếm!
Mặc dù bộ dáng Phá Hư Kiếm thay đổi, thế nhưng Vân Thăng Không vừa nhìn thấy đã nhận ra.
Nhìn xem Phá Hư Kiếm, ngực Vân Thăng Không mấy lần chìm nổi.
Vân Thanh Phong chết rồi, hắn có thể không thèm quan tâm, thế nhưng là Phá Hư Kiếm, chính là chí bảo Vân gia truyền thừa ngàn năm, giờ phút này bị giữ trong tay Mục Vân, lại là châm chọc lớn nhất.
- Ngay cả cữu cữu ngươi đều giết, ta thấy ngươi đã tẩu hỏa nhập ma.
Lục Ngọc Sát bước ra một bước, quát:
- Hôm nay, nghịch tử bực này như ngươi, hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Không sai!
Sắc mặt Vũ Thành Kiệt phát lạnh, sát khí dạt dào.
- Bằng các ngươi, cũng xứng?
Mục Vân bước ra một bước, đi ra phía trước, quát:
- Vũ Tiên Tử cùng Huyết Vương đều bị ta giết chết, hai người các ngươi, mạnh hơn bọn họ sao?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai người biến đổi.
- Thế nào? Không dám lên rồi?
Lúc này, đáy lòng bọn hắn đúng là sợ.
Thế nhưng chung quanh đang có rất nhiều người nhìn xem, bọn hắn chỗ nào có thể lui lại.
- Ngươi ta liên thủ!
Lục Ngọc Sát nhìn sang Vũ Thành Kiệt thấp giọng nói.
- Liên thủ?
- Ha ha, thật đúng là đủ vô sỉ, đối phó ta một tiểu tử chỉ là Chuyển Thể cảnh, cũng cần hai vị Chuyển Phách cảnh cường giả liên thủ?
- Giết!
Chỉ là Lục Ngọc Sát cùng Vũ Thành Kiệt giờ phút này lại cố không được nhiều như vậy.
Không giết Mục Vân, bọn hắn như thế nào đặt chân ở trên đời?
Vù vù hai âm thanh vang lên, hai người trong nháy mắt một trái một phải xông ra.
- Giết các ngươi hai người, ta chỉ cần một kiếm!
Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, bàn tay vừa nhấc, tiếng vù vù vang lên, trong chốc lát, tất cả mọi người cảm giác được, cường đại kiếm khí cơ hồ đem toàn bộ thân thể bọn hắn kéo căng.
Cảm giác áp bách cường hãn như thế để bọn hắn cơ hồ dâng lên cảm giác tuyệt vọng.
Phốc phốc phốc phốc...
Mục Vân vung ra một kiếm, nhưng mà trong khoảnh khắc, lại là hai đạo âm thanh phốc phốc, đồng thời vang lên.
Lục Ngọc Sát cùng Vũ Thành Kiệt hai người, hai mắt trừng to, hai tay che lấy cổ, không để để tiên huyết chảy ra.
Chỉ là, hết thảy đều quá muộn!
Trong chớp mắt, hai đại cường giả Chuyển Phách cảnh bỏ mình, làm cho tất cả mọi người đều cảm giác, ngực như bị đá lớn đè lên, khó mà hô hấp.
Nếu như nói Mục Vân rất gian nan chém giết hai người, có lẽ chỉ là để bọn hắn cảm thấy kinh ngạc, nhưng bây giờ, một kiếm giết hai người, quả thật để bọn hắn cảm thấy kinh dị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận