Vô Thượng Thần Đế

Chương 541: Tam Địa Chi Chủ

- Tiếp theo, hai người các ngươi, ai đến!
Nhìn Vân Thăng Không cùng Thánh Khuyết, Mục Vân ngạo nghễ nói.
Lần này trở về, trong lòng hắn vốn kìm nén tức giận.
Vương Tâm Nhã mất tích, trên đường trở về nghe được tin Tần Mộng Dao cùng Tiêu Doãn Nhi bị bắt, càng tăng phẫn nộ trong lòng hắn.
Không tới Vân Minh, trong lòng của hắn đã tụ tập lửa giận.
Mà bây giờ, trở lại Vân Minh, hắn liệu định bên trong Vân Minh nhất định âm u đầy tử khí, thế nhưng để hắn không nghĩ tới là, tứ đại thế lực thế mà lần nữa xoắn xuýt cùng một chỗ, tiến đánh Vân Minh!
Đây quả thực là xát muối phía trên vết thương của hắn, đau nhức càng thêm đau nhức.
- Các ngươi thật đúng coi là, Trung Châu vẫn là nhà của các ngươi sao?
Mục Vân quát:
- Vân Minh hết lần này đến lần khác bị các ngươi hủy diệt, rất đã đúng hay không? Vậy hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi biết, phía trên Trung Châu, lại không còn Tụ Tiên các, Vân gia, Thánh Đan tông, Lục Ảnh huyết điện, cái gọi là thất đại thế lực, sẽ vĩnh viễn không còn tồn tại, cường hãn, chỉ có Vân Minh!
Nhìn hai người, sắc mặt Mục Vân âm u.
Vừa dứt lời, trường kiếm Mục Vân đi qua trực chỉ đám người.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người cúi đầu.
Hiện tại Mục Vân đúng là để bọn hắn không dám nhìn thẳng.
Chỉ là, phía dưới kiếm tâm cường đại, một bóng người lại bước ra một bước, nhìn Mục Vân.
Cụt tay lão giả - Thánh Khuyết!
Người này, chính là tông chủ Thánh Đan tông đời trước, lại bởi vì Thánh Vũ Dịch cực độ khuếch trương, mất đi một tay, từ đây ẩn nấp bên trong Thánh Đan tông, không còn ra ngoài.
Mà bây giờ, Tông chủ Thánh Đan tông bỏ mình, không có võ giả có thể trấn được tràng diện, cho nên hắn chỉ đành đứng ra, một lần nữa đảm nhiệm chức vụ tông chủ.
- Ngươi xác thực rất lợi hại!
Thánh Khuyết trống rỗng cánh tay trái, trong tay phải xuất hiện một thanh trường kiếm, lắc đầu cười khổ nói:
- Thế nhưng là ta không xuất hiện, Thánh Đan tông tất sẽ bị ngươi tiêu diệt.
- Ngươi xuất hiện, Thánh Đan tông cũng sẽ bị ta tiêu diệt!
Nghe đến lời này, Thánh Khuyết lắc đầu thở dài một tiếng.
- Chỉ tiếc, Thánh Vũ Dịch khư khư cố chấp, ta sớm nên ngăn cản hắn, sớm nên ngăn cản hắn!
- Đáng tiếc ngươi không có, mặc dù ngươi không đồng ý hắn khuếch trương, thế nhưng trong đáy lòng ngươi, sao lại không phải muốn Thánh Đan tông hùng bá toàn bộ Trung Châu. –
Mục Vân cười lạnh nói:
- Mà ngươi bây giờ đứng ra, chỉ là vì kéo dài thời gian, để Vân Thăng Không có chuẩn bị, ngươi vẫn cam nguyện bị hắn làm vũ khí sử dụng, bởi vì ngươi nghĩ bảo tồn Thánh Đan tông. Thế nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, trợ giúp hắn, nghĩ bảo tồn Thánh Đan tông, không bằng quỳ xuống cầu ta, có lẽ, ta sẽ khoan hồng cho Thánh Đan tông, không tiến hành cử chỉ diệt tông, chỉ là để Thánh Đan tông giải tán.
Nghe lời Mục Vân nói, Thánh Khuyết cười khổ lắc đầu.
- Ngươi vẫn quá tự phụ!
Thánh Khuyết cười nói:
- Nếu như ngươi đến Chuyển Phách cảnh, ta nhất định không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi bây giờ chỉ là Chuyển Thể cảnh!
Vừa dứt lời, một đạo kiếm khí bàng bạc nháy mắt bay lên không.
Kiếm tâm!
Lĩnh ngộ kiếm tâm, Mục Vân thật sâu có thể cảm giác được cảm giác cỗ kiếm thế siêu thoát, đem thiên địa đại thế thu về cho mình sử dụng.
Thánh Khuyết, thế mà là một kiếm khách nắm giữ kiếm tâm.
- Sư tôn...
Mà đổi thành một bên, bên trong vòng chiến, Bạch Trảm Phong hơi thì thầm, trên mặt lộ ra mỉm cười.
Mục Vân cường đại, vừa rồi, hắn đã được chứng kiến, thế nhưng sư tôn cường đại, hắn càng vô cùng tự tin.
Thánh Khuyết ẩn nấp, có lẽ để thế nhân đều đã quên đi, tồn tại ngày xưa đã từng đem toàn bộ Thánh Đan tông kéo theo lên, trở thành thế lực gần phía trước bát đại thế lực.
Thánh Khuyết một khi ra, trời tất sẽ khuyết!
Nhìn thấy Thánh Khuyết xuất thủ, Vân Thăng Không mỉm cười, tuyệt không dự định xuất thủ, mà là đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
- Kiếm tâm của ngươi, ta căn bản nhìn không thấu, thế nhưng kiếm tâm của ta, có lẽ ngươi có thể cảm thấy.
- Sát lục kiếm tâm!
Nhìn xem Thánh Khuyết, Mục Vân bình tĩnh nói.
Một trận chiến này, hắn đã quyết định, chỉ là kiếm tâm so đấu, mà lục đạo quang đoàn bên trong cơ thể, hắn căn bản không có ý định vận dụng.
Đỉnh phong kiếm khách quyết đấu mới có thể để huyết mạch người sôi trào.
Khanh khanh...
Hai đạo âm thanh khanh minh đồng thời vang lên, ngay sau đó, hai bóng người lả tả bay ra.
Trên bầu trời, nháy mắt truyền đến từng đợt tiếng oanh minh.
Mục Vân, tịch diệt kiếm tâm, hết thảy quy về tịch diệt, quy về hư vô!
Mà Thánh Khuyết, sát lục kiếm tâm, trong mắt chỉ có kiếm, chỉ có Mục Vân, chỉ có sát lục chi tâm!
Kiếm cùng kiếm giao minh, giữa không trung để người căn bản không dám tới gần.
Nếu như một trận chiến này là ở bên dưới, chỉ sợ hai phe võ giả giao chiến bị kiếm khí do hai tên chí cường kiếm khách đánh nhau tràn ra mà tử thương hơn vạn.
- Mạnh!
Phía dưới, sắc mặt Hoang Thiên Trạch trịnh trọng, trong miệng thốt ra một chữ.
- Hoang Thanh, nhớ lấy, từ hôm nay về sau, nhất định muốn giữ chức quốc sư của Mục Vân, mà lại giao hảo cùng Vân Minh, cho dù ngày sau không cách nào duy trì hữu hảo, cũng nhất định không thể đắc tội, chức Đông Hoang quốc sư của ta chỉ lưu cho Mục Vân, từ đây về sau, lại không có quốc sư, hiểu chưa?
- Vâng!
- Người này, nhất định là phi long bay lượn cửu thiên, người bực này, cần phải cực lực lôi kéo, mà không phải cùng là địch, nếu không, hạ tràng ngày sau Đông Hoang chính là hôm nay.
- Ừm!
Kỳ thật không cần Hoang Thiên Trạch dặn dò, ở trong mắt Hoang Thanh, Mục Vân đã là tồn tại như thần.
Ngắn ngủi thời gian hai năm, có thể đem hắn bồi dưỡng lên, thậm chí tả hữu Đông Hoang Hoang Chủ thay đổi, để người người Đông Hoang lòng thành kính phúc, Mục Vân mạnh, không chỉ là thực lực cùng thiên phú của hắn!
Trên bầu trời, chiến đấu càng thêm kịch liệt, mà phía dưới, Vân Thăng Không đứng trong lúc không trung, không nhúc nhích.
Thế nhưng dần dần, bốn phía thân thể của hắn, trong lúc vô hình, không gian thế mà xuất hiện vẻ run rẩy, run rẩy kia, càng ngày càng cường đại, càng ngày càng tấp nập, chỉ là hơi không cẩn thận, căn bản không người chú ý tới.
- Tịch Diệt Quy Nhất!
- Sát Lục Vô Tình!-
Giữa không trung, hai tiếng quát khẽ đồng thời vang lên, hai thanh trường kiếm tại lúc này triệt để giao phong, lực lượng cuồng bạo, nháy mắt vung vãi ra.
Ầm ầm...
Trong khoảnh khắc, toàn bộ trời đất như bị mấy vạn khỏa Phích Lịch Đạn nổ tung, lực lượng cuồng bạo tản ra để đại địa đều run rẩy.
Chỉ là kia lực lượng cuồng bạo lan đến gần trên lúc Vân thành phía lại bị một lồng ánh sáng xuất hiện để kia dư uy, bạo tạc toàn bộ bị sóng ánh sáng hấp thu.
Đại trận!
Nhìn thấy đại trận phía trên Vân thành, Mục Vân sững sờ.
Chỉ là từ từ, hắn phảng phất nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ ra một tia nhu tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận