Vô Thượng Thần Đế

Chương 545: Cuộc Chiến Chí Cường (2)

Chỉ là, Mục Vân lĩnh ngộ tịch diệt kiếm tâm, giờ phút này cũng tăng vọt tốc độ, trực tiếp thẳng hướng Vân Thăng Không.
Nhất thời, thiên địa biến sắc, hai bóng người hai bên giao thoa, tới tới lui lui.
Đám người phía dưới sớm đã trợn mắt hốc mồm.
Chiến đấu bực này, bọn hắn căn bản khó có thể tưởng tượng, lực lượng kia bộc phát, rốt cuộc mạnh cỡ nào.
- Vô cực thương đạo, thương ra vô cực!
- Tịch diệt kiếm tâm, kiếm diệt tùy tâm!
Trong khoảnh khắc, trường thương trong tay Vân Thăng Không hóa thành một đầu rồng đên, hắc long kia thẳng tắp bay về phía trên đỉnh núi cao vạn mét, thanh thế kinh người.
Mà đổi thành một bên, trường kiếm trong tay Mục Vân giết ra, hóa thành một thanh cự kiếm ngàn mét, trực tiếp lơ lửng lên phía trên đỉnh đầu, sát phạt chi khí, quy về hư vô.
Trong lúc một sát na này, tất cả mọi người không tự giác dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Một đạo trường long màu đen, một thanh trường kiếm óng ánh sáng long lanh.
Cường đại giao phong trực tiếp để đám người trợn mắt hốc mồm.
- Giết!
- Giết!
Trong lúc đó, hai bóng người đụng vào nhau, tiếng oanh minh mãnh liệt, trực tiếp nổ tung.
Ầm ầm...
Cự kiếm cùng hắc long giao phong, lốp bốp âm thanh vang lên, trắng cùng đen xinh đẹp, để người hoa mắt thần mê.
Chỉ là dần dần, đám người phát hiện, khí thế hắc long bốc lên, trong lúc phun ra nuốt vào, đúng là trực tiếp đem cự kiếm hư ảnh nuốt vào trong bụng, bạch quang dần dần bị hắc quang bao phủ, bao trùm.
Mắt thấy bạch quang bị hắc quang thôn phệ, đáy lòng mọi người trầm xuống.
Tình thế... Rất không ổn!
Oanh...
Nhưng ngay tại giờ phút này, một tiếng oanh minh đột nhiên vang lên, âm thanh ầm ầm làm cho lỗ tai tất cả mọi người chấn động.
Sau khi hắc long đem toàn bộ bạch quang thôn phệ, trong khoảnh khắc, vỡ ra, một đạo bạch quang, từ kia bên trong cơ thể hắc long, sôi nổi hiển hiện.
- Phốc...
Thân thể Vân Thăng Không run lên, trong miệng phun ra một ngụm lớn tiên huyết, cả người nháy mắt uể oải, mà mặt ngoài thân thể của hắn thế mà giống như hắc long, xuất hiện từng vết rách.
Vết rách dần dần mở rộng, răng rắc răng rắc âm thanh liên tục vang lên.
Nhìn xem một màn này, tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm.
Mục Vân thu hồi trường kiếm, nhìn xem một màn này, phía trên khuôn mặt lộ ra vẻ mỉm cười, khóe miệng tràn ra một vòng tiên huyết.
Bành bành bành...
Trong khoảnh khắc, thân thể Vân Thăng Không ở trước mặt Mục Vân, triệt để vỡ ra, mà lần bạo tác này, kinh thiên động địa.
Thấy cảnh này, trong lòng tất cả mọi người đều cảm giác được thị giác rung động mãnh liệt, đập vào mặt.
Vân Thăng Không... Bại!
Bực này chuyển hóa làm cho tất cả mọi người bất ngờ.
- Đám người Vân Minh nghe lệnh, phàm người lấn Vân Minh ta, nhục người Vân Minh ta, xâm phạm người Vân Minh ta, một tên cũng không để lại, giết!
Xóa đi tiên huyết trên khóe miệng, Mục Vân trầm giọng quát.
- Vâng!
Âm thanh điếc tai nhức óc vang lên, phía dưới, đại quân trăm vạn người triệt để chém giết.
Chỉ là, người lãnh đạo tứ đại thế lực cùng với chiến sĩ tam địa đã chết đến mức không thể chết thêm, bọn hắn nào còn dám ham chiến, trực tiếp quay người chạy tán loạn.
Nhưng vô luận là Vân Minh hay là Lôi Thần cốc, Tam Cực điện, đám người đâu sẽ bỏ qua bọn hắn.
Sát phạt âm thanh, càng thêm vang dội.
Nhìn xem một màn này, khóe miệng Mục Vân lộ ra vẻ mỉm cười.
Hết thảy, đều kết thúc!
Vân Thăng Không chết, bên trong đáy lòng của hắn như trút được gánh nặng lớn nhất.
Ông...
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người cứ nghĩ vạn sự hoàn tất, một tiếng vù vù vang lên, trên không Vân thành, một âm thanh xé gió vang lên.
Một bóng người, đột nhiên xuất hiện giữa không trung phía trên.
- Ngươi là ai?
Người tới một thân váy dài trắng, dáng người thướt tha mềm mại dưới váy dài, lượn lờ động lòng người.
Tóc dài như thác nước buộc ở sau ót, dung nhan mỹ lệ, mấy phần thanh tú, mấy phần trang nhã, mấy phần cao quý.
Người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều khẽ giật mình.
Lôi Chấn Tử hơi sững sờ, tiến lên một bước nói:
- Vân Tâm Dao, mười mấy năm không gặp, ngươi vẫn giống như ngày xưa.
Vân Tâm Dao!
Mẹ của Mục Vân?
Chỉ là, nhìn xem nữ tử dung mạo và dáng người cực kì động lòng người trước mặt, Mục Vân lại không có nửa điểm ba động, một đôi mắt cũng không chút biểu tình nhìn xem nữ tử kia.
Phảng phất xuất hiện trước người mình là một người xa lạ.
Trên thực tế, Vân Tâm Dao đối với hắn mà nói, đúng là người xa lạ.
Mục Vân tiếp nhận thân thể tiền nhiệm, tiếp nhận hết thảy ý thức của hắn, thế nhưng không có nghĩa, hắn có thể tiếp nhận vị trước mắt này.
Mục Thanh Vũ có thể nói là từ Nam Vân Đế Quốc đã bắt đầu bồi bạn hắn, vì hắn, hi sinh không ít, mà bây giờ càng tung tích không rõ.
Đó là bởi vì Mục Thanh Vũ chân chính xem hắn như nhi tử, mà hắn dù sao tiếp nhận ký ức cùng tình cảm đời trước, cho nên trong lúc vô hình, cũng sẽ xem Mục Thanh Vũ xem phụ thân của mình.
Nhưng vị trước mắt này, từ đầu đến cuối, Mục Vân chưa bao giờ thấy qua nàng, căn bản không có chút tình cảm nào.
Mục Vân tin tưởng, cho dù hắn không có đoạt xá, tiền nhiệm nhìn thấy vị mẫu thân này của mình, chỉ sợ cũng không có chút nào cảm giác.
- Vân Tâm Dao? Không biết!
Mục Vân lắc đầu, từ giữa không trung rơi xuống, đứng phía trước Vân thành, nhìn xem thành thị to lớn, trầm mặc không nói.
- Vân nhi...
Nhìn thấy Mục Vân biểu hiện như thế, sắc mặt Vân Tâm Dao trắng nhợt, trên dung nhan lộ ra một tia thê mỹ trắng bệch.
Chỉ là giờ phút này, mắt Mục Vân thủy chung chăm chú nhìn đại trận, ánh mắt lộ ra một tia nhu tình.
- Tiểu nha đầu, không nghĩ tới đúng là có nghiên cứu đối với trận pháp thật!
Mục Vân mỉm cười, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Hắn đã từng đem tam thập tam thiên Bách Trận Đồ giao cho Vương Tâm Nhã, không nghĩ tới Vương Tâm Nhã thế mà không sư tự thông.
- Bắt đi Tâm nhi, hẳn là người Vạn Trận tông bên trong ba ngàn tiểu thế giới, bất quá, bọn hắn hẳn là nhìn trúng thiên phú trận đạo của Tâm nhi!
Bên trong Trung Châu, cái gọi là trận đạo, căn bản không có hệ thống trận pháp sư xuất hiện, thế nhưng bên trong ba ngàn tiểu thế giới, tông môn to to nhỏ nhỏ, tất có trận pháp.
Trận pháp, là căn bản tồn tại hộ vệ một tông.
- Hi vọng người Vạn Trận tông đừng làm chuyện điên rồ!
Mục Vân tự mình lẩm bẩm, dậm chân tiến vào bên trong Vân thành, đến mức tin tức cụ thể của Tần Mộng Dao cùng Mục Thanh Vũ, hắn chỉ biết Tần Mộng Dao cùng Tiêu Doãn Nhi bị người Cửu Hàn thiên cung bắt đi.
Thế nhưng chi tiết kỹ càng, hắn cũng không hiểu rất rõ, còn cần hỏi thăm bọn người Mặc Dương.
Vân Tâm Dao đứng ở cao trên không, nhìn xem hết thảy, trầm mặc không nói.
Nhưng trong lúc ầm vang, trong nháy mắt Mục Vân bước vào bên trong Vân thành, ầm ầm âm thanh đột nhiên vang lên, phía trên toàn bộ đại địa, không ngừng phát ra âm thanh run rẩy.
Trong nháy mắt đó, một móng vuốt màu đen từ mặt đất nhô ra, hướng thẳng đến Mục Vân mà chộp tới, lực lượng cường hãn ba động khiến cho Mục Vân căn bản không có cách chống cự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận