Vô Thượng Thần Đế

Chương 552: Lên chức

Đối với Mục Vân, trong lòng Chu Kiệt còn rất áy náy.
Chỉ là Mục Vân cũng không biết trong lòng Chu Kiệt suy nghĩ cái gì.
Nhưng dần dần, trong lúc Chu Kiệt suy nghĩ, phát hiện bộ ngực mình không còn đau đớn.
Chỉ thấy trong tay Mục Vân lấy ra một chiếc khăn tay, phía trên bao vây lấy một tầng chất lỏng màu xanh lục, những chất lỏng kia màu xanh biếc, trong nháy mắt bao trùm đến vết thương, những cơ bắp sưng đỏ của hắn thế mà tại lúc này dần dần tiêu trừ, khôi phục trắng nõn.
Tốt rồi?
Chu Kiệt không thể tưởng tượng nổi nhìn Mục Vân.
- Ngươi dùng dược thảo gì?
- Bách Xuyên Thảo cùng Ngân Hạnh Hoa!
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Được rồi, ngươi tu luyện đi, ta nghỉ ngơi trước!
Nhìn bộ dáng Mục Vân phong khinh vân đạm, Chu Kiệt trợn mắt hốc mồm.
Lần đầu tiên, hắn cảm giác Mục Vân không có đơn giản như vẻ bề ngoài!
Luyện thành một bộ quyền pháp cùng kiếm pháp, Chu Kiệt quay người trở về phòng, nằm ngáy o o.
Chỉ là, một đạo hắc ảnh lại từ trong phòng nhỏ, giống như quỷ mị trực tiếp lướt đi.
Toàn thân áo đen, Mục Vân tóc dài trói ở sau ót, nhìn Vô Hà phong đèn đuốc sáng trưng, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không.
Với cảnh giới Hắn bây giờ, một ít chuyện, không thể trắng trợn làm, thế nhưng ngầm hạ sát thủ, lại có thể làm được không có chút sơ hở.
Liêu Minh!
Cho dù là hổ lạc đồng bằng, hắn cũng không đến nỗi bị một đệ tử ngoại môn Linh Huyệt cảnh khi nhục.
Tìm tới chỗ gian phòng Liêu Minh, bóng dáng Mục Vân lóe lên, vô thanh vô tức tiến vào bên trong.
- Ai?
Đột nhiên, chỗ tối tăm, một âm thanh cảnh giác vang lên, chính là của Liêu Minh.
- Giết ngươi người!
Mục Vân mỉm cười đi ra, cười nói:
- Cố ý làm ra động tĩnh lớn như vậy, ngươi mới tỉnh lại, thật đúng là ngủ rất vui vẻ.
- Là ngươi? Chỉ là một tên tạp dịch, ai bảo ngươi nửa đêm lên núi, cút cho ta.
- Lăn?
Mục Vân cười lạnh:
- Ban ngày hai cước kia, đạp thoải mái không?
- Ngươi muốn làm gì? Giết ta? Bằng ngươi cũng xứng?
- Ta làm sao không được?
Mục Vân nói rồi, khí thế toàn thân tăng vọt, trọn vẹn lên tới Linh Huyệt cảnh cửu trọng, một cỗ cảm giác áp bách cường đại trực tiếp để hô hấp Liêu Minh trầm trọng, sắc mặt đỏ lên.
- Ngươi đến cùng là ai?
- Người giết ngươi!
Mục Vân vừa sải bước ra, ném một viên đan dược vào trong miệng Liêu Minh.
Ngay sau đó, chỉ thấy thân thể Liêu Minh nở to, sắc mặt hồng nhuận, hô hấp dồn dập, toàn bộ thân thể đều nhịn không được run rẩy.
- Ngươi cho ta ăn cái gì?
- Mới cầm một cái lục phẩm đan dược từ trong đan phòng Vô Hà phong, dùng cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng của ngươi, hẳn là không cách nào chống đỡ, cho nên ngươi sẽ... Bạo thể mà chết!
Vừa dứt lời, Mục Vân mỉm cười, quay người rời đi.
Oanh...
Một lát, nương theo lấy một tiếng hét thảm cùng với tiếng oanh minh, chỗ gian phòng Liêu Minh kia, trong khoảnh khắc bạo liệt.
Phủi tay, Mục Vân nhảy mấy cái, chạy vội trở lại dưới núi.
- Ừm? Vừa rồi có nghe được âm thanh gì không?
- A?
Nhìn thấy Chu Kiệt trở mình, mơ mơ màng màng, Mục Vân cười nói:
- Có thể là ngươi suy nghĩ nhiều, không có âm thanh gì cả!
- Ngủ đi ngủ đi, ngày mai còn muốn làm việc đây.
- Ừm!
Mục Vân mỉm cười, nằm ở trên giường, tâm chìm vào khí hải.
Dựa theo tốc độ khôi phục của bản thân, chỉ sợ chí ít cần ba đến năm năm, kinh mạch bị thương mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Chỉ là, hắn không chờ được lâu như vậy.
Cho nên, nhất định phải ra tay từ đan dược.
Chỉ là, một tạp dịch đệ tử, muốn chạm đến đan phương Thiên Kiếm sơn, quả thực si tâm vọng tưởng.
Bất quá, trong nội tâm Mục Vân, dần dần có tính toán.
Hắn cần luyện chế một môn đan dược kiếp trước nắm giữ - Thập phẩm đan dược - Ngưng Qua Ngọc Lộ Đan.
Đan dược như thế cần linh thảo, linh dược quá mức khổng lồ, mà trong không gian giới chỉ Mục Vân ngược lại có một chút, thế nhưng chính yếu nhất còn kém ba loại.
- Xem ra cần tiếp cận Đan các Thiên Kiếm sơn mới được, nhất định phải mau chóng chữa thương!
Hạ quyết tâm, Mục Vân tiến vào giấc ngủ.
Một đêm không có xảy ra chuyện gì, vừa rạng sáng ngày thứ hai, mập mạp từ bên ngoài trở về, lập tức sôi trào.
- Mục Vân, Mục Vân, ha ha... Đại hảo sự!
- Chuyện gì tốt?
Nhìn mặt mũi Chu Kiệt tràn đầy vui thích, Mục Vân ngáp một cái, đứng dậy cười hỏi.
- Liêu Minh đã chết!
- Hả? Chết như thế nào?
Chu Kiệt ha ha cười nói:
- Hắn trộm đan dược của Bạch sư tỷ, vậy mà nghĩ tự mình nuốt, đây chính là lục phẩm đan dược, Bạch sư tỷ cũng không nỡ ăn, bị hắn ăn, nhưng lực lượng quá mạnh, trực tiếp bạo thể mà chết, làm Bạch sư tỷ tức chết, ha ha...
Nhìn thấy bộ dáng Chu Kiệt vui vẻ, Mục Vân mỉm cười.
- Ngươi không cao hứng sao?
Nhìn thấy Mục Vân chỉ mỉm cười, Chu Kiệt hỏi ngược lại.
- Cao hứng chứ!
Mục Vân phất phất tay nói:
- Nhiệm vụ hôm nay còn chưa làm đâu, nhanh đi làm nhiệm vụ đi.
Nhìn thấy Mục Vân tựa hồ sớm có dự liệu, Chu Kiệt sờ sờ đầu.
- Chẳng lẽ là... Không có khả năng không có khả năng, hắn mới nhục thân bát trọng, làm sao có thể...
Lắc đầu, Chu Kiệt tự giễu cười một tiếng, nhìn Mục Vân nói:
- Hắc hắc, hôm nay, Bạch sư tỷ muốn gặp ngươi.
- Gặp ta?
- Không sai, Bạch sư tỷ biết chuyện ngày hôm qua, linh tinh của hai ta đều được trả về, bất quá nàng nghe nói ngươi có hiểu rõ luyện đan, muốn gặp ngươi, Mục Vân, đây chính là cơ hội phát tài của ngươi đến.
Chu Kiệt hưng phấn nói:
- Nếu như ngươi có thể được Bạch sư tỷ thích, nàng khẳng định sẽ đề cử ngươi tiến vào nội môn, nói không chừng ngươi có thể bằng vào thủ đoạn luyện đan của ngươi kiếm ra một khoảng trời tại Thiên Kiếm sơn chúng ta.
- Thật sao?
Trên mặt Mục Vân lộ ra vẻ kinh hỉ, thân thể run rẩy nói:
- Quá tốt, quá tốt, mập mạp, cám ơn ngươi!
- Cám ơn ta làm gì? Đi thôi đi thôi, Bạch sư tỷ đang chờ đây!
- Ừm!
Đợi Chu Kiệt xoay người, nụ cười trên mặt Mục Vân lập tức biến mất.
Một đệ tử nội môn Thông Thần cảnh tiếp kiến hắn, hắn thực sự không có gì hưng phấn có thể nói!
Chỉ là không muốn để Chu Kiệt nhìn ra sơ hở, chỉ có thể giả bộ mình thật cao hứng.
Bất quá, kể từ đó, ngược lại có thể nhanh chóng đến mục đích của hắn.
Thông qua Bạch Đồ Gian, bái nhập đến bên trong Đan các Thiên Kiếm sơn, ngược lại là một biện pháp không tệ.
Chỉ cần có thể tiếp cận Đan các, tìm tới linh tài hắn cần, liền không đáng kể.
Vô Hà phong, bên trong Hoàn Mỹ điện, một bóng người xinh đẹp đứng thẳng.
Người này một thân nam trang, nhìn uy phong hiên ngang, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, rất có vài phần nam nhi khí khái hào hùng.
Trong tích tắc nhìn thấy Mục Vân, trên người Bạch Đồ Gian tản ra một cỗ bách áp lực cường đại thẳng tới Mục Vân mà đi, chỉ là đứng tại chỗ, Mục Vân không sợ không sợ hãi, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận