Vô Thượng Thần Đế

Chương 559: Hộ kiếm sứ

- Thế nào phế vật? Không phục sao?
Nhìn Chu Kiệt nắm chặt song quyền, lạch cạch lạch cạch vang lên, Thiệu Khang giễu cợt nói:
- Thôi, hôm nay tới gặp Bạch sư tỷ, không cùng ngươi chậm trễ thời gian.
Một cước buông xuống, Thiệu Khang phi một hơi nói:
- Lần sau gặp lấy ta, nhớ kỹ phải đi đường vòng.
- Ta quấn ngươi ***...
Chỉ là, bàn chân Thiệu Khang vừa mới buông xuống, Chu Kiệt nắm chặt song quyền trực tiếp một lao thẳng tới, đập trên người Thiệu Khang, bóng người to lớn đè ở trên người Thiệu Khang, nắm đấm không muốn sống đập tới.
- Mẹ nó, người đâu, đánh cho ta, đánh chết hắn, ta chịu trách nhiệm.
Thiệu Khang triệt để giận.
Bị phế vật này thình lình đánh ngã xuống đất, phá tan một thân quần áo của hắn, tức giận để hắn căn bản không có cách nuốt xuống.
Lập tức, mấy tên đệ tử ngoại môn sau lưng Thiệu Khang cùng nhau tiến lên, đem Chu Kiệt vây quanh ở dưới chân, một trận quyền đấm cước đá.
Sau lưng Chu Kiệt, mấy tên tạp dịch đệ tử giờ phút này đã bị dọa sợ.
Cứ như vậy đánh xuống, sẽ đánh chết người!
Thế nhưng mấy người tạp dịch bọn hắn, ngay cả đối thủ của một đệ tử ngoại môn đều không phải, chỗ nào là đối thủ của đám đệ tử ngoại môn này.
- Dừng tay!
Ngay tại giờ phút này, một tiếng quát lạnh vang lên.
- Bạch sư tỷ!
- Thiệu Khang, ngươi thật to gan, nơi này là Vô Hà phong của ta, ngươi ở chỗ này đánh đệ tử Vô Hà phong ta, rất lợi hại phải không?
- Bạch sư tỷ hiểu lầm, kẻ này không coi ai ra gì, vũ nhục Uyển Khanh Tuyết sư tỷ, ta chỉ giúp Bạch sư tỷ giáo huấn một chút thôi, Bạch sư tỷ thứ tội.
- Thứ tội?
Nhìn thấy Bạch Đồ Gian muốn nổi giận, Thiệu Khang mở miệng cười nói:
- Bạch sư tỷ, Uyển Khanh Tuyết sư tỷ để cho ta tới nói với Bạch sư tỷ, nếu như Bạch sư tỷ muốn đan phương kia, có nguyện ý lấy Thông Linh đỉnh của mình đến đổi hay không?
- Không đổi!
Nghe đến lời này, sắc mặt Bạch Đồ Gian phát lạnh, khẽ nói:
- Cút về nói cho Uyển Khanh Tuyết, một tờ đan phương đổi Thông Linh đỉnh của ta, ta thấy nàng là người si nói mộng, điên!.
- Vậy ta cáo từ!
Nhìn sắc mặt Bạch Đồ Gian biến lạnh, Thiệu Khang chắp tay, nhìn Chu Kiệt bên cạnh như heo chết, cười nhạo một tiếng, thấp giọng nói:
- Phế vật, lần sau gặp được ta, nhớ kỹ đi đường vòng.
- Ngươi là ai? Lăn đi!
Chỉ là Thiệu Khang vừa mới quay người, nhìn một bóng người đứng thẳng trước mặt, nhịn không được mở miệng quát.
- Ta vì cái gì muốn lăn đi?
Mục Vân nhún nhún vai, nói:
- Rõ ràng là ta đứng trước ở chỗ này, muốn lách qua, cũng là ngươi lách qua.
- A? Ta thấy tạp dịch đệ tử Vô Hà phong các ngươi đều xem mình làm thiên tài đúng không?
Thiệu Khang cười lạnh nói:
- Được, ngươi không tránh ra, ta tránh.
Thiệu Khang né người sang một bên, một cỗ ám kình xuất hiện trong tay, hai tay của hắn chắp phía sau, ám kình trong lòng bàn tay tiện thể lấy chụp về phía Mục Vân.
Thấy Mục Vân chính là tạp dịch đệ tử, chưa tới Linh Huyệt cảnh, một chưởng ám kình này đủ để hắn uống một bình.
Nếu không phải Bạch Đồ Gian ở đây, người này đã sớm là một cỗ thi thể.
Nhưng thời điểm một bước đạp ra, Thiệu Khang một chưởng oanh mở, thế nhưng thân thể Mục Vân, căn bản không nhúc nhích.
Ngược lại Mục Vân dời sang trái một bước, thế mà lại đứng ở trước mặt mình.
- Ngươi làm gì?
Thiệu Khang không nhịn được nói.
- Ngươi thật giống như có chuyện còn chưa làm xong!
Mục Vân nghiêm túc thận trọng nói:
- Đánh người, cứ như vậy đi sao? Đầu tiên, ngươi hẳn là đỡ hắn lên, sau đó nói xin lỗi...
- Đầu óc ngươi có bị bệnh không?
Nhìn Mục Vân, Thiệu Khang cười nhạo nói:
- Đến đâu Bạch sư tỷ đều để ta đi, ngươi thì tính là cái gì? Đến quản ta?
- Ta không tính là gì, thế nhưng, ta bảo ngươi xin lỗi, ngươi được không? Có thể làm được không?
- Nghe không được, làm không được! Cút sang một bên, đừng ở chỗ này chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Mục Vân chắp tay trước ngực, hếch lên ngón tay, cười nói:
- Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng? Ta rất văn minh, mà ngươi hết lần này tới lần khác không văn minh!
Phanh...
Mục Vân nói xong một câu, tay chắp trước ngực trực tiếp lao tới cổ Thiệu Khang, một cước đá ra, răng rắc răng rắc âm thanh vang lên, Mục Vân một cước kia trực tiếp đá vào trên hai đầu gối Thiệu Khang.
Một tiếng giòn vang phát ra lập tức để mọi người xung quanh biến sắc.
Bàn chân đạp mở, một cước Mục Vân rơi vào đỉnh đầu Thiệu Khang, trực tiếp đạp xuống một cước.
Đầu Thiệu Khang trong lúc nhất thời vùi sâu vào phía dưới bên trong bùn đất, ô ô ô ô nói không ra lời.
Mấy tên đệ tử ngoại môn nhìn tình thế không đúng, lập tức có một người thừa dịp mấy người không chú ý, chạy xuống núi rời đi.
Thấy cảnh này, trên mặt Bạch Đồ Gian lộ ra vẻ mỉm cười, cũng không để ý tới, quay người rời đi.
Tùy tiện Mục Vân thế nào làm ầm ĩ, mà nàng cũng thực bị Uyển Khanh Tuyết làm phát bực.
- Chó hộ vệ bên người ngươi đi tìm viện binh? Tiếp tục tìm đi, tốt nhất toàn bộ chuyển tới dòng họ nhà ngươi, hôm nay, ta ngược lại muốn xem xem, hậu trường của ngươi cứng đến bao nhiêu.
Mục Vân buông lỏng cước bộ, mặt Thiệu Khang từ trong đống bùn đứng lên từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
- Mục Vân, ngươi xong đời rồi, ngươi xong đời rồi!
Thiệu Khang lập tức tức mắng to:
- Ngươi dám ra tay với ta, ngươi chết chắc, ta là đệ tử ngoại môn, ngươi là tạp dịch đệ tử, ngươi thì tính là cái gì?
- Ngoan ngoãn ngậm miệng không tốt sao?
Mục Vân trực tiếp đánh xuống một quyền, Thiệu Khang trợn trắng mắt, thân thể không ngừng run rẩy.
- Chu Bàn Tử, đứng lên được không?
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Đứng lên được thì đem mọi chuyện hắn vừa rồi làm với ngươi, từ đầu chí cuối trả lại hắn!
- Đứng lên được.
Sắc mặt Chu Bàn Tử phát lạnh, chịu đựng thịt thừa sưng đỏ trên người, nhe răng nhếch miệng đứng dậy, không ngừng hít khí lạnh.
- Phi!
Một ngụm nước miếng nôn trên mặt Thiệu Khang, Chu Bàn Tử khẽ nói:
- Không phải ngươi mới vừa rất ngưu bức sao? Hiện tại tiếp tục đi? Nôn nước miếng lên mặt ta, mắng ta phế vật, còn giẫm lên đầu của ta lau giày.
Chu Bàn Tử nói, muốn đưa chân giẫm lên đầu Thiệu Khang.
Chỉ là trên người hắn vết thương chồng chất, thực sự khó mà giơ chân lên, nhưng vẫn nhịn không được phi một hơi.
- Mục Vân, chúng ta đánh hắn, có thể hay không...
- Không cần sợ, bây giờ ta là đệ tử nội môn, ẩu đả một tên chỉ là đệ tử ngoại môn, không tính là đại sự gì?
- Nga, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!
Chỉ là một lát, Chu Bàn Tử gãi đầu một cái nói:
- A? Vừa rồi ngươi nói cái gì? Đệ tử nội môn? Đệ tử nội môn? Ông trời của ta, ngươi bây giờ là đệ tử nội môn?
- Ừm, Xà Tôn đều an bài tốt, ngươi yên tâm đi, mấy người này, ngươi muốn đánh ai liền đánh người đó, muốn giết ai, ta cũng có thể giúp ngươi giết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận