Vô Thượng Thần Đế

Chương 567: Đệ nhất ngày xưa (1)

- Mục Vân, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là Thiên Kiếm Tử Thiên Kiếm sơn ta, sau này sẽ ban cho ngươi một ngọn núi, ngươi có thể tự hành lựa chọn.
- Ách, cái kia, chưởng môn, sơn phong cũng không cần, Xà Tôn Phong của ta đủ lớn, Mục Vân ở phong ta khá lâu, đã quen!
Xà Tôn Giả vội vàng nói.
Hắn cũng không thể để Mục Vân chạy.
Hôm nay ra Thánh đan không hiểu thấu, Mục Vân nếu như chạy, vậy hắn ngày sau tìm ai hỏi đây.
- Cái này... Tạm thời cứ như vậy.
Thiên Ngọc Tử mỉm cười, cũng không thèm để ý.
Hiện tại Xà Tôn Giả luyện chế ra Thánh đan, Thiên Kiếm sơn tất nhiên có thể bởi vì Xà Tôn, lần nữa quật khởi.
Hắn hiện tại cũng không nguyện ý lại đắc tội Xà Tôn Giả.
Chỉ là nhìn Thiệu Nguyên, Thiên Ngọc Tử lại tâm phiền ý loạn một trận.
Nếu như không phải Thiệu Nguyên từng bước ép sát, hắn không có khả năng để Xà Tôn Giả cùng Tất Vân Thao tiến hành tranh tài, dạng này Tất Vân Thao cũng có thể lưu lại Thiên Kiếm sơn.
Thiên Kiếm sơn sẽ có một vị thập tinh luyện đan sư, một vị Thánh đan sư.
Bất quá cũng may lần này Xà Tôn Giả cũng không hề tức giận.
Nếu không, chỉ sợ lần này Thiên Kiếm sơn tổn thất chính là một vị Thánh đan sư.
Như thế, chẳng phải sẽ để cho toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới cười đến rụng răng.
Trở lại phía trên Xà Tôn Phong, lập tức có không thiếu nữ đệ tử đứng xếp hàng dưới núi chờ.
Chỉ là giờ phút này, Xà Tôn Giả nơi nào có tâm tư cùng tiểu bảo bối của mình hôn hôn ác ác.
- Mục Vân, Mục lão đệ, Mục đại ca!
Nhìn Mục Vân, Xà Tôn Giả cười khổ nói:
- Ta muốn thắng phải tranh tài, thế nhưng ta cũng không nghĩ tới luyện chế ra Thánh đan, lỡ như sau này chưởng môn để ta luyện chế Thánh đan, ta luyện không ra, làm sao bây giờ?
- Ngươi luyện không ra, ta giúp ngươi luyện.
Nghe thấy Mục Vân nói tùy ý, Xà Tôn Giả trợn tròn mắt.
Nếu như chuyện Thánh đan không phải hắn luyện chế bạo lộ ra, Thiên Kiếm Tử sợ rằng sẽ một kiếm bổ hắn.
Mục Vân làm như vậy, nhìn như là vì hắn tăng thể diện, thế nhưng trên thực tế, lại đem hắn đẩy lên vách núi cheo leo.
Sau chuyện này, hắn nhất định phải toàn tâm toàn ý hầu hạ Mục Vân.
Nếu không vạn nhất một ngày đó chưởng môn để hắn luyện chế Thánh đan, hắn lại luyện không ra, vậy thì lộ tẩy.
Chí ít tại thời điểm hắn chưa đột phá Thánh đan sư, phải bảo đảm Mục Vân ở bên cạnh hắn.
- Ai bảo ngươi hôm nay bại lộ thân phận của ta ở trước mắt bao người?
Mục Vân nhịn không được quát:
- Thân phận của ta, ta nói qua cho ngươi, vì tránh né cừu gia, mới cố ý ẩn nặc tại Thiên Kiếm sơn!
- Sợ cái gì? Thiên Kiếm sơn là thế lực lớn nhất đẳng bên trong ba ngàn tiểu thế giới, cho dù bại lộ ngươi, ai dám khi dễ ngươi? Ai khi dễ ngươi, ta lập tức để hắn chết.
Xà Tôn Giả không thèm để ý nói:
- Mà chưởng môn là lại một vị Vũ Tiên cảnh cường giả lĩnh ngộ kiếm tâm, căn bản không cần sợ!
- Kiếm tâm? Lĩnh ngộ kiếm tâm rất lợi hại phải không?
- Đúng thế, ngươi cho rằng, toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới, tùy tiện kéo một đệ tử dùng kiếm có thể ngộ đến kiếm ý đã không tệ rồi.
- Thật sao?
Mục Vân cười lạnh một tiếng, hai ngón búng ra, trực tiếp điểm ra một chỉ, khí tức phá hư mãnh liệt khuếch tán.
- Ngươi nhìn đây là cái gì?
Hai ngón rơi xuống, nhìn Xà Tôn Giả, Mục Vân khinh thường nói.
- Kiếm... Kiếm tâm...
- Lĩnh ngộ kiếm tâm rất lợi hại phải không? Liền có thể vô địch thiên hạ à? Nếu như ta nói cho ngươi, kẻ thù của ta là Thất Tinh môn, là Huyền Không sơn, là Cửu Hàn thiên cung, ngươi còn dám nói lời ra tự đại như thế sao?
Nhìn Xà Tôn Giả, Mục Vân khẽ nói.
- Tốt tốt tốt, chuyện này là ta đường đột!
Xà Tôn Giả bất đắc dĩ nói:
- Bất quá ngươi ở bên trong Xà Tôn Phong của ta, quanh năm suốt tháng không đi ra, người gặp qua ngươi rất ít, trừ Chu Kiệt cùng Bạch Đồ Gian, những người khác chưa thấy qua ngươi, ta giết hai người bọn hắn, cho dù người khác biết tên của ngươi, không biết hình dạng của ngươi, cũng sẽ không tìm ngươi, bên trong ba ngàn tiểu thế giới, gọi Mục Vân không có trăm vạn, cũng nên có mấy chục vạn, ai dám hoài nghi ngươi?
- Giết giết giết, giết cái đầu ngươi!
Mục Vân phẫn nộ quát:
- Bắt đầu từ hôm nay, ta gọi Vân Mộc, đây là danh tự chân chính của, không chỉ là một vị luyện đan sư, càng là một vị kiếm khách cường đại.
- Thành, cái này dễ xử lý, ta biên ra một cố sự cho chưởng môn, hắn cũng sẽ tin, không sao cả!
- Thừa dịp tin tức còn chưa khuếch tán ra, lập tức đi làm.
Mục Vân quát.
- Tốt!
Nhìn Mục Vân, Xà Tôn không dám phàn nàn, không có một tia bất mãn.
- Ta hi vọng ngươi có thể hiểu rõ, ta làm như vậy, chỉ là không muốn mang đến phiền phức cho ngươi, không muốn cho Thiên Kiếm sơn.
- Phiền toái gì không phiền phức!
Xà Tôn Giả ha ha cười nói:
- Thiên Kiếm sơn, trừ Huyền Không sơn ra, thật đúng là chưa sợ qua ai, không cần nghĩ nhiều như vậy.
- Ừm!
Mục Vân thật không muốn để Thiên Kiếm sơn tranh vào vũng nước đục.
Tương lai hắn phải đối mặt là Huyền Không sơn, là thực lực nhất đẳng bên trong ba ngàn tiểu thế giới.
Cho dù là Thiên Kiếm sơn, cũng không bị Huyền Không sơn để ở trong mắt.
Mà mấy ngày sau, liên quan tới vị Mục Vân bên cạnh Xà Tôn Giả, thân phận chân thật bị đào móc.
Xà Tôn Giả cũng cơ linh, trực tiếp biên cho chưởng môn Thiên Ngọc Tử một câu chuyện ly kỳ.
Mục Vân, tên thật gọi là Vân Mộc, thay tên đổi họ, giấu ở Thiên Kiếm sơn, là vì báo thù, cho nên một mực ẩn nhẫn không phát.
Mà cừu gia của hắn, chính là Thiệu Nguyên!
Lúc đầu, Xà Tôn Giả muốn để Thiên Ngọc Tử trực tiếp giết Thiệu Nguyên, thế nhưng Thiên Ngọc Tử tuyệt không đồng ý.
Thế nhưng sau khi Xà Tôn Giả nói Mục Vân lĩnh ngộ kiếm tâm, Thiệu Nguyên mấy ngày sau, tại một lần ra ngoài nhiệm vụ, vô ý bị thánh thú nuốt, chết vô tung ảnh.
- Cứ như vậy dễ dàng liền chết rồi?
- Nếu không thì sao?
Xà Tôn Giả ha ha cười nói:
- Một vị Thánh đan sư, một vị Thiên Kiếm Tử Chuyển Hồn cảnh lĩnh ngộ kiếm tâm, chỉ cần Thiên Ngọc Tử không ngốc, hắn không thể không tin.
- Ồ? Kia vì sao Thiên Ngọc Tử tin tưởng ngươi như thế?
Điểm này, cũng là điều Mục Vân kỳ quái nhất.
- Bởi vì Thiên Kiếm sơn này vốn do ta cùng hắn cùng nhau nâng đỡ lên, chỉ là lão phu làm người chí không ỡ chỗ tay nắm quyền cao, mà là... Nữ nhân, nữ nhân mỹ lệ, cho nên ta xây dựng cơ sở tạm thời bên trong Vạn Kiếm sơn.
Xà Tôn Giả thở dài nói:
- Thật ra chân chính để Thiên Ngọc Tử tin tưởng ta là một lần kia, con của hắn Chu Tử Kiện, kém chút bị giết, là ta cứu con của hắn.
- Chu Tử Kiện?
- Ừm!
Mục Vân có phần quá tải, nhi tử Thiên Ngọc Tử, không nên gọi Thiên Tử Kiện sao?
- Lúc đầu Chu Tử Kiện có tên tự đúng là Thiên Tử Kiện, chỉ là năm đó xảy ra một chút ngoài ý muốn, tu vi kẻ này bị phế hết, sau này ngạnh sinh sinh bằng vào ý chí cường đại của bản thân, hiện tại là Thiên Kiếm Tử đứng tại vị trí thứ hai, rất cường đại.
- Được, ta biết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận