Vô Thượng Thần Đế

Chương 577: Không Phải Một Con

- Giết!
Tốc độ hai người cực nhanh, hơn xa những Nhãn Phượng Bôi Sói, thẳng đến trong sào huyệt Lục Diễm Thạch Sư Tử mà đi.
Nhưng trong lúc nhất thời, chỗ sâu trong sào huyệt sơn cốc, tiếng gầm gừ kịch liệt ầm vang vang lên.
Ngao...
Sau khi một tiếng gầm gừ u sâm lâu dài vang lên, trong khoảnh khắc, toàn bộ những Á Thánh thú trong cốc quỳ lạy trên mặt đất, không dám vọng động.
Chỉ là, sau khi một tiếng gầm gừ to rõ vang lên, trong chốc lát, sơn cốc bên ngoài, thế mà lần nữa truyền đến một tiếng gầm gừ khác.
Ngao...
Hai tiếng gầm gừ, một trước một sau, chăm chú quay xung quanh hai người.
Xong đời rồi!
Nghe được hai tiếng tiếng gầm gừ, sắc mặt Mục Vân cùng Cừu Xích Viêm hai người biến đổi.
- Ta chỉ biết nơi này từ trước đến nay là một Lục Diễm Thạch Sư Tử, thế nhưng không nghĩ tới sẽ xuất hiện hai đầu!
Sắc mặt Cừu Xích Viêm khó coi nói.
- Hắn, gia hỏa này, lúc nào tìm phối ngẫu.
Mục Vân giờ phút này sao còn không rõ, Lục Diễm Thạch Sư Tử đánh tới bảo vệ người yêu mình.
- Nhân loại ti tiện, dám xâm nhập đến bên trong lãnh địa của ta, muốn chết!
Đông đông đông âm thanh vang lên, chỗ sâu trong cốc, một con Lục Diễm Thạch Sư Tử miệng nói tiếng người, ngạo nghễ nói.
- Lãnh địa của ngươi? Hiện tại chính là lăng địa của ngươi.
Mục Vân quát khẽ một tiếng, trường kiếm trong tay bỗng nhiên xuất thủ, trực tiếp đánh tới.
Mà giờ khắc này, Cừu Xích Viêm cũng hiểu rõ, muốn chạy đã căn bản không có khả năng, chỉ có giết.
Cừu Xích Viêm cũng không do dự nữa, trực tiếp chém ra một kiếm, thẳng hướng đến một con Lục Diễm Thạch Sư Tử lao nhanh mà đến sau lưng.
Cừu Xích Viêm bản thân cũng không lo lắng, hắn vốn là Vũ Tiên cảnh nhất trọng, cường giả Đại Đạo Kim Đan, đối mặt Lục Diễm Thạch Sư Tử, không thể chém giết, nhưng chí ít sẽ không bị giết.
Thế nhưng Vân Mộc vẻn vẹn chỉ là Chuyển Hồn cảnh, vạn nhất bị Lục Diễm Thạch Sư Tử kia giết, đó chính là sai lầm của hắn.
- Vân Mộc, cẩn thận, bất cứ lúc nào tìm cơ hội chuẩn bị chuồn đi.
Cừu Xích Viêm quát to.
- Chạy đi? Ta nhìn các ngươi thế nào chạy!
Lục Diễm Thạch Sư Tử từ phía sau vọt ra quát khẽ một tiếng, Nhãn Phượng Bôi Sói đến hàng vạn mà tính rầm rầm từ bên ngoài thung lũng xông ra.
Những Nhãn Phượng Bôi Sói, trực tiếp một tầng chồng lên một tầng, từ xa nhìn lại, quả thực là toàn bộ trong sơn cốc đều bóng Nhãn Phượng Bôi Sói.
Nhưng cùng lúc đó, bên ngoài sơn cốc, càng có hàng vạn Nhãn Phượng Bôi Sói cùng với các loại Á Thánh thú, tầng tầng lớp lớp, như sơn hà, đem toàn bộ sơn cốc gắt gao vây quanh, cho dù cách rất xa, đều có thể thấy rõ ràng.
- Là ai muốn chết, thế mà tìm tới Lục Diễm Thạch Sư Tử.
- Cố tỏ ra ngưu bức thôi, còn vọng tưởng đạt được hoàng kim đại kỳ.
- Ta nghĩ, tông chủ mỗi ngày đều thích làm loại chuyện này, thật có người tin.
- Ai nói không phải, chưởng môn đã sớm biết, có người sẽ liều mạng một lần, thế nhưng nếu như thật bị người đạt được hoàng kim đại kỳ, vậy bốn cái danh ngạch, xử lý hơi khó khăn, cho nên trực tiếp thiết trí đây là chướng ngại không có khả năng hoàn thành.
Trong lúc nhất thời, một ít đệ tử cách sơn cốc hơi gần thấy cảnh này, đều cười một tiếng.
Bọn hắn mặc dù rất muốn biết, giờ phút này bước vào đến bên trong sơn cốc là tên ngu ngốc nào, thế nhưng bọn hắn càng muốn mạng của mình hơn.
Trong lúc nói cười, một số người dần dần tản ra.
Bạch Đồ Gian đi theo bên cạnh Chu Tử Kiện, nhìn Á Thánh thú quay xung quanh tầng tầng lớp lớp, vỗ mạnh vào mồm.
- Chu sư huynh, sẽ không là Vân Mộc?
Bạch Đồ Gian rụt cổ một cái nói.
- Tám phần mười - chín là hắn!
Chu Tử Kiện cười khổ nói:
- Hắn cho ta chín cây đại kỳ, mình khẳng định đánh chủ ý lên cây của Thánh thú, chỉ là, đây chính là Thánh thú, gia hỏa này...
- Mà lại là hai con, hắn không sợ chết!
- Không phải!
Nhìn sơn cốc kia lít nha lít nhít thú ảnh, Chu Tử Kiện cười nói:
- Hắn biết, mình căn bản không có khả năng chết!
Bên trong sơn cốc, Cừu Xích Viêm, Mục Vân hai người, một người đối đầu một Lục Diễm Thạch Sư Tử, mà bầy con sói xung quanh căn bản không dám tới gần.
Vinh quang cùng quang mang Thánh thú không cho phép bọn chúng làm bẩn.
- Nhân loại ti tiện, ngươi ngay cả Kim Đan mà trong miệng nhân loại các ngươi nói tới cũng không có, thế mà có ý đồ với ta?
- Có Kim Đan, ngươi ăn sao?
Mục Vân giễu cợt nói:
- Vốn nghĩ chỉ cần cầm đại kỳ liền đi, nhưng bây giờ... Chỉ có giết ngươi.
- Loại người cuồng vọng, đáng thương!
Lục Diễm Thạch Sư Tử nhìn Mục Vân, mặt mũi tràn đầy đáng tiếc.
Chỉ là giờ phút này, Mục Vân mới mặc kệ tất cả.
Thực sự không được thì bộc lộ ra kiếm tâm của mình, hắn đương nhiên còn có át chủ bài khác.
- Giết!
Khẽ quát một tiếng, Mục Vân trực tiếp giết ra, toàn thân cao thấp, từng đạo kiếm khí quay xung quanh, khí tức sắc bén, cắt vỡ không khí, truyền ra từng âm thanh vù vù.
Lục Diễm Thạch Sư Tử nhìn thấy Mục Vân xông ra, mặt không đổi sắc, ngược lại là nở nụ cười.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, Lục Diễm Thạch Sư Tử há miệng to lớn phun ra một hỏa cầu, hỏa cầu hiện ra màu lục, hướng thẳng đến Mục Vân đánh tới.
Ngay sau đó, Lục Diễm Thạch Sư Tử đạp mở bước chân, từng tiếng ầm ầm, trực tiếp run rẩy toàn bộ mặt đất.
Ở trong mắt nó, Mục Vân ăn hỏa cầu kia, đủ để hắn đi gặp ông bà tổ tiên.
Mình lại đạp lên một cước.
Hoàn mỹ!
- Điểm ấy hỏa diễm còn chưa đủ để ta nóng thêm chút nào đây!
Chỉ là, nháy mắt Lục Diễm Thạch Sư Tử xông ra, mặt ngoài thân thể Mục Vân, một đạo hắc sắc hỏa diễm bốc cháy lên, ngọn lửa kia màu đen, tiếng vang lên ầm ầm ầm, lốp bốp âm thanh trực tiếp quay xung quanh màng nhĩ Lục Diễm Thạch Sư Tử.
Một trận âm thanh nổ đùng trực tiếp để Lục Diễm Thạch Sư Tử trợn tròn mắt.
Mà cùng lúc đó, Phá Hư Kiếm trong tay Mục Vân, một kiếm chém ra, kiếm khí trăm mét vọt thẳng trời bay lên, thẳng tới Lục Diễm Thạch Sư Tử.
Cơ hồ không chút do dự, Lục Diễm Thạch Sư Tử nâng lên móng vuốt, lục sắc hỏa diễm mãnh liệt bao trùm trên móng vuốt, chụp về phía một đạo kiếm khí.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, bên trong sơn cốc, loạn thạch phi vũ, tiếng nổ đùng đoàng lốp bốp chấn động toàn bộ sơn mạch.
Chỉ là một kiếm kia, không phá vỡ nổi móng vuốt sắc bén của Lục Diễm Thạch Sư Tử, chỉ lưu lại mấy cọng lông của nó.
- Như thế nào?
Mục Vân cười nói:
- Bản mệnh hỏa diễm của ngươi, chỉ là thú hỏa, thậm chí ngay cả địa hỏa cũng không bằng, như thế nào so so sánh với ta? Hai đại thiên hỏa của ta kết hợp Diệt Hồn Hắc Viêm, cũng không phải nói đùa.
- Bất quá nói đi cũng phải nói lại, chém giết ngươi, hấp thu thú hỏa của ngươi, Diệt Hồn Hắc Viêm của ta sợ rằng sẽ càng thêm lợi hại.
- Nhân loại ti tiện, đáng ghét!
Lục Diễm Thạch Sư Tử khẽ quát một tiếng, trực tiếp bước ra một bước, từng tiếng ầm ầm, đinh tai nhức óc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận