Vô Thượng Thần Đế

Chương 591: Huyễn hình thú

Trong lúc Mục Vân không ngừng tránh né, hướng về phương hướng trong nội tâm cảm giác mà nhanh chóng lao vùn vụt.
Cảm giác giữa Thiên hỏa cùng thiên hỏa đủ khả năng thức tỉnh, là chiến ý vô cùng cường đại, loại địch ý đó là trời sinh.
Mục Vân đương nhiên không phải không nghĩ tới, hắn sẽ bị thiên hỏa thôn phệ, chỉ là, đạo của võ giả, liều chính là đảm lượng cùng thực lực, co vòi, đây không phải là tác phong của hắn.
- Các ngươi muốn làm gì?
Chỉ là trong lúc tiến lên, Mục Vân lại nghe được một tiếng quát.
Tiếng quát kia, nghe có chút quen thuộc.
- A?
Đi tới phía trước, nhìn một bóng người bị vây quanh, Mục Vân giấu ở sau một nham thạch lớn, nhìn hết thảy.
Giờ phút này, trong đống loạn thạch, hỏa cầu cũng đang bắn tới, chỉ có mấy bóng người, lại bởi vì cùng nhau tránh né loạn thạch, tụ tập đến nơi đây.
Mà người lên tiếng kia chính là một vị nữ đệ tử Thánh Tước môn, chỉ là nữ đệ tử kia rõ ràng là cảnh giới Chuyển Hồn cảnh, thế nhưng đứng trước người nàng lại là hai tên đệ tử Thất Tinh môn Chuyển Phách cảnh.
- Xảo miêu, đại sư tỷ các ngươi nhìn thật hăng hái, đáng tiếc chúng ta vô phúc tiêu thụ, chỉ sợ chỉ có Tử Hàng sư huynh có thể chế phục nàng, bất quá ngươi nha, cũng không tệ, không bằng hầu hạ hai huynh đệ chúng ta như thế nào?
Hai tên đệ tử Thất Tinh môn cười hắc hắc nói, nhìn nữ đệ tử trước người.
Loại chuyện này, bản không có quan hệ gì với Mục Vân, mà vô luận là Thất Tinh môn hay là Thánh Tước môn, Mục Vân nhìn đều rất không vừa mắt, cho nên đứng ở một bên, Mục Vân tuyệt không dự định xuất thủ.
Mà vị nữ tử nhìn mười phần yếu kém kia cũng không có đơn giản như vậy.
- Hai vị đại ca, có thể nhẹ một chút hay không! Ta... Ta sợ đau!
Chỉ là đột nhiên, nữ đệ tử được xưng xảo miêu trực tiếp mỉm cười, vũ mị nói.
- Dạng này mới đúng chứ, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ hảo hảo yêu thương ngươi!
Một vị nam đệ tử Thất Tinh môn cười hắc hắc, đi đên phía trước, một đôi đại thủ đã trở nên không ở yên.
- Nhị đệ, ngươi trước nhìn đại ca như thế nào chế phục nàng, hảo hảo học tập lấy một chút.
Trong lúc nói chuyện, sắc mặt nữ đệ tử kia đỏ bừng cúi đầu.
Mà nam đệ tử giờ phút này đã nhịn không được, trực tiếp cởi quần xuống, hai tay bắt đầu không yên.
Tình cảnh kích thích này ngược lại để Mục Vân không nghĩ ra.
Nữ đệ tử kia, nhìn thật sự rất cổ quái.
Chỉ chốc lát thời gian, nam đệ tử kia ghé vào trên người xảo miêu, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
- Mẹ nó, đồ nam ba giây.
Nhìn nam đệ tử kia không được, một đệ tử khác giờ phút này toàn thân lửa nóng, đã sớm nhịn không được.
- Đại ca, mau tránh ra, mau tránh ra, ta tới, ta đến.
Một nam đệ tử khác trực tiếp gỡ đại ca hắn ra, chỉ là vừa đụng vào người đại ca, nam đệ tử kia lập tức trợn mắt hốc mồm, hoảng sợ hô to.
Cho tới giờ khắc này, Mục Vân nhìn kỹ lại mới phát hiện nam tử kia sớm đã ngỏm củ tỏi, bảo bối dưới thân đúng là giống như bị răng cưa chặt đứt, máu tươi chảy đầm đìa.
- Mẹ nó!
Mục Vân trong lúc vô ý thức nhíu nhíu hạ bộ, đưa tay xuống mò sờ.
- Thứ quỷ gì?
Nhìn thấy nam tử muốn chạy trốn, xảo miêu duỗi ra bàn tay, móng tay thế mà nháy mắt dài ra, trực tiếp đem một người khác cắt cổ.
- Gặp quỷ rồi?
Mục Vân triệt để sững sờ!
Bá một tiếng vang lên, trong chốc lát, một bóng người nhìn về phía Mục Vân, trên dung nhan mỹ mạo lộ ra thần sắc màu đỏ tươi, nhìn Mục Vân liếm môi một cái.
Trong khoảnh khắc này, xảo miêu vọt thẳng đánh tới Mục Vân.
Phanh...
Một tiếng phanh vang vang lên, Mục Vân trực tiếp ra một quyền, đánh vào trên người xảo miêu.
- Ngươi đang làm gì?
Chỉ là, thời khắc Mục Vân đánh ra một quyền, từ phần bụng xảo miêu xuất hiện một cái lỗ máu, chết đến mức không thể chết thêm.
Mà giờ khắc này, một tiếng kêu khẽ đột nhiên vang lên.
- Tước Thải Y?
- Ngươi là ai?
Nhìn Tước Thải Y đột nhiên xuất hiện, Mục Vân cẩn thận nói.
- Hừ, giết đệ tử Thánh Tước môn ta, còn hỏi ta là ai!
Tước Thải Y một mặt tức giận, trực tiếp giết tới đây.
- Ngươi biết cái rắm, nhìn kỹ lại xem đó có phải hay không đệ tử Thánh Tước môn ngươi rồi nói sau!
Mục Vân lui lại một bước, quát.
Mà giờ khắc này, thi thể trên đất, dần dần biến hình, thế mà xuất hiện một hình quái vật, toàn thân chảy xuôi chất lỏng sềnh sệch màu lục.
- Dựa vào, là huyễn hình thú!
Mục Vân thầm mắng một tiếng, lập tức cùng Tước Thải Y tách ra mười bước.
- Ngươi có phải Tước Thải Y hay không?
- Nói nhảm!
Nhìn Mục Vân, Tước Thải Y không nhịn được quát.
Gia hỏa này, nhát gan sợ phiền phức, tranh tài liên tiếp nhận thua, hiện tại lại là một bộ dáng sợ chết.
- Ta làm sao biết ngươi có phải do huyễn hình thú biến ảo ra hay không, vừa rồi huyễn hình thú này trực tiếp thay đổi thành xảo miêu, là đệ tử ngươi Thánh Tước môn?
Mục Vân cười nói:
- Vừa rồi kém chút bị giết chết, nếu như ngươi là huyễn hình thú thay đổi mà thành, ta chết chẳng phải là chết oan.
- Muốn làm sao ngươi mới có thể tin tưởng?
- Không cần ta tin tưởng, ngươi chỉ cần rời đi ta mười mét bên ngoài là được!
- Tốt!
Tước Thải Y khẽ nói:
- Mà ta cũng không tin ngươi!
- Vừa hay, mỗi người đi một ngả!
Mục Vân khoát tay áo, hướng thẳng đến chỗ sâu trong đống loạn thạch đi tới.
Chỉ là Mục Vân chân trước rời đi, chân sau Tước Thải Y lại trực tiếp theo sau.
- Ngươi làm gì đi theo ta?
- Ai đi theo ngươi!
Tước Thải Y khẽ nói:
- Ta cũng là hướng về nơi này.
Tỉ mỉ nghĩ lại, Mục Vân đột nhiên sáng tỏ.
Bên trong cơ thể Tước Thải Y chứa địa hỏa, mà địa hỏa sẽ bị thiên hỏa tự động hấp dẫn.
Xem ra Tước Thải Y cũng cảm thấy được thiên hỏa tồn tại.
Chỉ là chỗ thiên hỏa này lại có huyễn hình thú dị thú bực này tồn tại, quả nhiên để người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hai người một trước một sau, khoảng cách mười mét, hướng về phương hướng trong nội tâm cảm ứng đi tới.
Chỉ là dần dần, trong lúc tiến lên, Mục Vân thế mà cảm thấy nhiệt độ phía trước có phần hạ xuống.
Khí tức cực nóng yếu bớt, loại nhỏ xíu khác biệt kia, Mục Vân rất dễ dàng cảm giác được.
Mà từ khi tiến lên trong đống loạn thạch, sau khi quẹo qua một khúc cua, một hồ nước to lớn xuất hiện trước mặt hai người.
Hồ nước to lớn, toàn thân óng ánh sáng long lanh, vậy mà giống như kết băng óng ánh.
- Băng hồ?
Nhìn hồ nước to lớn, Mục Vân triệt để sửng sốt.
Làm sao có thể là băng hồ?
Hắn rõ ràng cảm giác được khí tức thiên hỏa, một đường tới gần.
- Ngươi có phải cũng cảm giác được khí tức thiên hỏa hay không?
Tước Thải Y đứng xa Mục Vân hơn mười mét, nhíu mày hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận