Vô Thượng Thần Đế

Chương 61: Phụ Tử Tề Minh

Lời nói vừa rơi xuống, khắp nơi trong phòng học đều sục sôi lên, nhiệt huyết sôi trào lên.
Điêu Á Đông nhìn dưới bục giảng từng học viên nhiệt huyết dâng trào, trong lòng hắn cười lạnh.
- Mục Vân, ngươi lấy cái gì đấu với ta, dùng đám cặn bã các phế vật kia của ngươi sao? Lần này, ta làm cho tất cả mọi người biết, lớp ba cao cấp, là lớp của Điêu Á Đông ta dẫn đầu, là vinh dự Điêu Á Đông ta!
Trong lòng hắn cười lạnh, nhưng mặt của Điêu Á Đông không đổi sắc nói:
- Lần này đối chiến, ta đã nghĩ kỹ.
- Trận đầu, so đấu vũ lực, Mặc Hải ra sân, trận thứ hai, so đấu luyện đan, Uông Vân Kỳ ra sân, trận thứ ba so đấu luyện khí, Tề Vân ra sân!
Lời Điêu Á Đông vừa nói xong, toàn bộ lớp học lại thêm một trận xôn xao.
Trong lớp ba cao cấp, thực lực của Mặc Hải là gần với thiên tài Điêu Á Vân, tuy hắn mới mười bảy tuổi, những đã bước vào cảnh giới nhục thể ngũ trọng Ngưng Khí cảnh.
Tề Vân là con cháu Tề gia, mặc dù Tề gia chỉ là gia tộc nhị lưu ở Bắc Vân thành, nhưng thanh danh của Tề Vân lại rất nổi tiếng ở Bắc Vân thành.
Tuy hắn mới có mười bảy tuổi, nhưng là một phàm khí sư hàng thật giá thật, một tháng trước đó, hắn đã luyện chế thành công ra một kiện phàm khí trung phẩm.
Uông Vân Kỳ là đại tiểu thư Uông gia, nàng mới mười sáu tuổi, ở Bắc Vân thành, nàng cùng với Diệu Tiên Ngữ được mọi người tung hô là hai đại thiên tài luyện đan.
Ba người này có thể nói là đại biểu cho sức chiến đấu mạnh nhất toàn bộ lớp ba cao cấp!
- Điêu đạo sư, ta không đồng ý!
Ngay vào giờ phút này, một đạo âm thanh phản bác vang lên trong lớp, một tên đệ tử đứng lên, nói:
- Điêu đạo sư, chỉ đối phó một lớp năm sơ cấp, mà lại còn là lớp hạng chót nhất trong học viện, lớp ba cao cấp chúng ta vận dụng chiến lực mạnh nhất, quả thực là không biết trọng nhân tài, người khác sẽ nói chúng ta ỷ mạnh hiếp yếu!
- Đúng!
- Đúng vậy, lớp của tên Mục phế vật sao có thể vận dụng chiến lực mạnh nhất của lớp ba cao cấp chúng ta.
- Thực sự là quá coi trọng bọn hắn!
Toàn bộ trong lớp, trong lúc nhất thời nhiệt huyết tăng vọt, còn có thêm mấy tên học sinh chủ động xin đứng ra so tài.
- Yên tĩnh!
Một tiếng quát đột nhiên vang lên, sắc mặt của Điêu Á Đông bình tĩnh, lẳng lặng nhìn học viên toàn lớp.
- Trận chiến diễn ra sau một tháng, mặc kệ đối thủ là ai, đều là cơ hội để lớp ba cao cấp chúng ta biểu hiện!
Điêu Á Đông quát khẽ nói:
- Đối thủ mạnh hoặc yếu, lớp ba cao cấp chúng ta dùng một đòn giải quyết, toàn bộ học viện, ai còn có thể dám tranh phong với chúng ta? Nếu đối thủ yếu, vậy chúng ta dùng một chiêu kết thúc, để bọn hắn nhìn thấy lớp ba cao cấp vô cùng mạnh mẽ không gì sánh kịp!
- Lớp ba cao cấp tất thắng!
- Lớp ba cao cấp tất thắng!
...
Trong khoảnh khắc này, toàn bộ trong học đường, một trận âm thanh hoan hô nhảy cẫng vang lên.
Nhìn cả sảnh đường lớn tiếng khen nhau, chiến ý trong học viên dâng cao, trong lòng Điêu Á Đông rất hài lòng.
- Mục Vân... Uông Thanh Phong... Các ngươi đều chính là bàn đạp để Điêu Á Đông ta quật khởi, Bắc Vân học viện là thiên hạ của Điêu Á Đông ta, trong tương lai, ta tất nhiên sẽ tới Nam Vân thành quốc đô của Nam Vân Đế Quốc, để thanh danh Điêu Á Đông ta, truyền khắp toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, thậm chí là Thiên Vận đại lục!
Hai tay nắm chặt, trong lòng Điêu Á Đông rất tự tin, càng thêm kiên định!
Bắc Vân thành chỉ có mấy trăm vạn người dân, thành thị phồn hoa, đông nam tây bắc, phường thị phong phú.
Chỉ là những phường thị này, phần lớn là bị Tần, Mục, Uông, Điêu tứ đại gia tộc nắm giữ.
Mấy chục phường thị phía tây Bắc Vân thành, phần lớn đều là thuộc về Tần gia.
Lúc này, Mục Vân đang đứng ở trong phường thị phía tây, hắn mặc trường sam màu mực, hai tay đặt ở phía sau, đi dạo lung tung chẳng có mục đích.
- Tề Minh, con cháu chi thứ Tề gia, đi làm thêm một tiệm sắt sở thuộc Tề gia, để nuôi dưỡng phụ thân Tề Ngự Phong hai chân bị đứt gãy!
- Tề Ngự Phong là thiên tài hai mươi năm trước của Tề gia, mặc dù xuất thân từ con của người làm, thế nhưng hắn dựa vào thiên phú luyện khí của bản thân, bộc lộ tài năng ở Tề gia, chỉ là năm năm sau, thông gia với đại tiểu thư Tề gia, sau đó một đêm hai chân bị tàn phế, không cách nào luyện khí, ngồi trên xe lăn mười lăm năm!
Mục Vân lẩm bẩm, không ngừng suy tư điều gì.
- Thú vị, thú vị, dùng thân phận gia bộc trở thành con rể Tề gia, hai chân không hiểu sao bị phế, bị trục xuất khỏi Tề gia, chỉ có thể ở trong phường thị thuộc Tần gia, sống dựa vào nghề rèn sắt!
Mục Vân cười hắc hắc:
- Xem ra Tề Minh này, cũng không phải đơn giản như vậy!
Mục Vân hạ quyết tâm, tốc độ đi nhanh hơn...
Trong mấy chục phường thị của Tần gia, trong đó có một nơi huyên náo tiếng người, tiểu thương bán bày, tửu quán, sạp trà, san sát nối tiếp nhau.
Cạnh góc phường thị, trong một lò rèn mười mét vuông, có một thiếu niên đang huy động cây búa trong tay, một búa lại một búa đập nện vào trên thân một thanh khoan sắt trước người vừa mới được lấy ra khỏi lò.
Vốn dĩ bộ dáng cái khoan sắt rất quái dị, trong tay hắn, dần dần trở nên có góc cạnh rõ ràng, từng sợi sắt vụn đang bị thổi bay lộn xộn lên cao.
- Rèn sắt, đơn giản chính là tâm thần và lực kình hợp nhất, lực đạo không phải càng mạnh càng tốt, tốc độ không phải càng nhanh càng tốt, nên nhanh thì nhanh, nên chậm thì chậm!
Sau lưng thiếu niên, một nam tử trung niên ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, râu ria xồm xoàm, âm thanh khàn khàn nói:
- Quan trọng nhất là tâm thần, tâm thần hợp nhất, ngươi nhìn khối sắt trong tay, nhìn thành một vật sống, nó mới có thể biến thành dáng vẻ ngươi mong muốn!
- Đã hiểu, thưa phụ thân!
Nghe được nam tử trung niên sau lưng mở miệng, tốc độ thiếu niên giơ lên cây búa ngược lại đã chậm lại.
- Kỳ thật, rèn sắt và luyện khí, vốn là liên quan nhau, đối với người bình thường mà nói là rèn sắt, đối với võ giả mà nói là luyện khí, phàm khí, sở dĩ có thêm một chữ ‘phàm’, cuối cùng vẫn là vì phàm khí là do võ giả dùng chân nguyên chảy lên mạch văn, ngưng tụ thành khế văn, quán chú vào trong vũ khí, đề cao uy lực vũ khí, làm cho mạnh hơn binh khí, nhưng cũng chung quy điều chữ phàm này ám chỉ chính là khí!
- Mà huyền khí thì chỉ có võ giả Linh Huyệt thập trọng mới có thể luyện chế, vì người có huyền khí đã là bản thân hắn nắm giữ các loại năng lực huyền diệu khó giải thích, chỉ có trong cơ thể võ giả Linh Huyệt cảnh chứa chân nguyên cường đại, trao cho huyền khí khế văn cao cấp hơn, mới có thể giúp hắn phát huy ra uy năng cường đại hơn!
Bộp bộp...
Lời của nam tử trung niên vừa rơi xuống, tiếng bộp bộp vang lên, chỉ thấy thanh niên mặc trường sam màu mực đứng ở cửa, nghiêng người dựa vào trước cửa tiệm sắt, không ngừng vỗ hai tay.
- Nói hay lắm, rất tốt, cuối cùng, phàm khí chỉ là phàm khí mà thôi, tính không được cái gì, mà huyền khí mới xem như thần binh lợi khí.
Nam tử mỉm cười, nói bổ sung:
- Mà trong lời giải thích của tiền bối có một điểm không đúng, chính là huyền khí cũng không phải chỉ có võ giả Linh Huyệt cảnh mới có thể luyện chế, nhục thân võ giả đều có thể luyện chế!
- Mục đạo sư!
Thiếu niên nửa thân trên để trần nhìn thấy thanh niên kia, hắn hơi sững sờ, có vẻ hơi vội vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận