Vô Thượng Thần Đế

Chương 614: Cửu Linh Đoạt Thiên Bi

Vũ Tiên cảnh ngũ trọng, bên trong thất đại thế lực đã có thể nhận chức vị trưởng lão, quan trọng hơn là, đến thực lực cùng cảnh giới thế này, Trần Nhiễm còn rất trẻ.
Hắn sau này trưởng thành, chỉ có dùng hai từ khủng bố để hình dung.
- Ta đương nhiên khinh thường ra tay với hắn, chỉ là, ta cần lấy một thứ ở trên người hắn, để đề thăng cảnh giới, thụ tâm Vạn Hóa Chi Thụ, ngươi, giao ra đi, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!
Trần Nhiễm nói, xoay người, nhìn Mục Vân, đứng ở trên tư thái cao ngạo nghễ, liếc qua thấy ngay.
Giờ này khắc này Trần Nhiễm như là thiên tử cao cao tại thượng, nhìn xuống quần thần quỳ lạy dưới chân, vô cùng cao ngạo.
- Thật có lỗi, Vạn Hóa Chi Thụ đã bị ta hấp thu, không cách nào lấy ra!
Mục Vân lạnh lùng nói.
- Không, ngươi chỉ là dung hợp sơ bộ, võ kỹ ngươi hoàn toàn hấp thu Vĩnh Hằng Chi Kim, Bổ Thiên Thạch, Phệ Hồn Tâm Hỏa, Cửu Trọng Ngọc Thủy, còn thụ tâm thì ngươi chỉ dung hợp sơ bộ, hiện tại lấy ra, còn kịp!
Một ánh mắt Trần Nhiễm giống như xem thấu hết thảy, nói:
- Lấy ra đi, ở trước mắt ta, ngươi không có bất kỳ cơ hội chạy thoát nào!
Nhìn Trần Nhiễm, Mục Vân cảm giác mình giống như đang không mặc quần áo trước mặt hắn.
Vạn thọ chi cảnh, Vũ Tiên cảnh ngũ trọng cảnh giới, cường giả dạng này, mới là cự đầu chân chính vạn cổ.
Hắn hiện tại cho dù liều mạng, cũng căn bản không có một tia khả năng chiến thắng.
- Vân Mộc, quả thật như thế, ngươi giao thụ tâm Vạn Hóa Chi Thụ cho hắn đi!
Tinh Tử Hàng nhìn Mục Vân, khuyên.
Tinh Tử Hàng hiểu rõ, Nhiên Mệnh công tử trước mắt rất cường đại, mặc dù là vũ Tiên ngũ trọng vạn thọ chi cảnh, thế nhưng cho dù cường giả lục trọng cảnh giới cũng không thể nào là đối thủ của hắn.
Người này, mạnh đáng sợ.
Chỉ vì hắn đến từ Huyền Không sơn.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều chằm chằm trên người Mục Vân, trong một khoảnh khắc này, bọn hắn đều sửng sốt.
Ngũ hành chi bảo, không có tiếng tăm gì thế mà toàn bộ bị Mục Vân tập hợp đủ.
Quả thực là trần trụi đánh mặt bọn hắn.
Bọn hắn hao hết toàn lực muốn có được một kiện, thế nhưng một kiện không được, toàn bộ bị Mục Vân bắt hết.
- Nếu như ta nói không cho thì sao?
Nhìn Trần Nhiễm trước người, Mục Vân bình tĩnh hỏi.
- Chết!
Gọn gàng, không có quá nhiều nói nhảm, Trần Nhiễm lạnh lùng nói.
Một chữ, chết!
Trần Nhiễm ngạo khí, phát huy vô cùng tinh tế.
Chỉ là, hắn có tư cách để cao ngạo, bởi vì hắn đến từ Huyền Không sơn.
- Ha ha, rất tốt, vậy ta... Không cho!
Mục Vân mỉm cười, ánh mắt kiên định nhìn Trần Nhiễm.
- Huyền Không sơn, ta với các ngươi có thù không đội trời chung, ngày khác, người hủy diệt cơ nghiệp vạn năm của Huyền Không sơn ngươi, nhất định là Mục Vân ta!
Mục Vân quát:
- Ngươi ghi nhớ, ta gọi Mục Vân, cái tên này sẽ nương theo cả đời ngươi, để ngươi đêm không thể say giấc, để ngươi sợ hãi, cho đến chết!
Vân Mộc, Mục Vân!
Nghe đến lời này, mọi người ở đây có phần sững sờ.
Chỉ là Tinh Bắc của Thất Tinh môn lại đột nhiên quát:
- Mục Vân, ngươi là Mục Vân của Trung Châu đại lục!
- Ngậm miệng!
Nghe được Tinh Bắc quát, Tinh Tử Hàng vỗ ra một chưởng, phịch một tiếng nổ vang truyền ra, sắc mặt Tinh Bắc trắng nhợt, lập tức lăn qua một bên.
- Ồ? Đến từ Trung Châu đại lục? Khó trách không hiểu rõ Huyền Không sơn!
Trần Nhiễm vẫn y phong khinh vân đạm nói:
- Ta nói với ngươi một lần cuối cùng, giao thụ tâm ra, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết, mặc dù ngươi không thừa nhận, thế nhưng thực lực của ta so với ngươi còn mạnh hơn, giết ngươi đơn giản như giết một con chó, niệm tình ngươi vô tri, ta cho ngươi một cơ hội.
- Lăn m* ngươi đi!
Nhìn Trần Nhiễm, Mục Vân phẫn nộ quát:
- Ta cũng nói cho ngươi biết một lần, hủy diệt cơ nghiệp vạn năm của Huyền Không sơn ngươi, nhất định là Mục Vân ta, ngươi ghi nhớ, ghi lại!
- Muốn chết sao? Ta thành toàn ngươi!
- Trần Nhiễm, ngươi uy phong thật to!
Chỉ là trên mặt Trần Nhiễm vừa hiện ra vẻ tức giận, vừa muốn mở miệng, một tiếng cười lạnh lại đột nhiên vang lên.
Chu Tử Kiện toàn thân áo đen, đứng ở biên giới đỉnh núi, nhìn Trần Nhiễm.
- Tử kiện!
Nhìn thấy Chu Tử Kiện, Trần Nhiễm hơi sững sờ, ánh mắt có phần né tránh.
- Ngươi thật uy phong, đệ tử Thiên Kiếm sơn ta, ngươi muốn giết cứ giết, vậy ngươi tới giết ta đi!
Chu Tử Kiện tiến lên một bước, lạnh lùng nói.
Mặc dù không biết tại sao Chu Tử Kiện quen biết Trần Nhiễm, nhưng nhìn, quan hệ hai người trước đó tựa hồ không tệ.
- Tử kiện, ngươi hà tất phải như vậy?
Trần Nhiễm nhìn Chu Tử Kiện, thật không dám nhìn thẳng.
- Thế nào? Sợ sao?
Nhìn Trần Nhiễm, Chu Tử Kiện cười lạnh:
- Ngươi là sợ huynh đệ của ta là Vu Dương giết ngươi? Cho nên ngươi không dám đụng đến ta? Đúng không?
Nhắc đến hai chữ Vu Dương, mọi người khác đều cảm thấy mê mang, thế nhưng ánh mắt Trần Nhiễm lại lấp lóe mấy lần.
- Ta không ra tay với ngươi, bất quá người này, khiêu khích uy nghiêm Huyền Không sơn ta, ta tất giết hắn, ngươi tránh ra đi.
- Ta sẽ không để cho ngươi muốn làm gì làm, ngươi giết hắn, chính là khiêu khích Thiên Kiếm sơn ta.
Chu Tử Kiện cao ngạo đứng trước mặt Mục Vân, nắm chặt song thủ kiếm trong tay.
- Ngươi không phải đối thủ của ta.
Trần Nhiễm cười khổ, đánh Chu Tử Kiện qua một bên, đôi mắt hiện ra sự giận dữ nhìn Mục Vân.
- Mục Vân đúng không? Ta ghi nhớ tên của ngươi, chỉ là, ngươi vẫn phải chết.
Bàn tay vung lên, Trần Nhiễm đánh ra một chưởng tràn ngập sát khí.
Phịch một tiếng nổ vang truyền ra, Mục Vân cơ hồ không có lực phản kháng, trực tiếp té lên quan tài.
- Giết ta? Vậy ngươi đến đây!
Cười một tiếng dữ tợn, Mục Vân xoay người bay lên, trực tiếp tiến vào kia trong quan tài, biến mất không thấy gì nữa.
Bên trong toàn bộ quan tài, dài ngàn mét, rộng vài trăm mét, cao trăm mét, bên trong một màu đen kịt.
Nhìn thấy Mục Vân tiến vào trong quan tài, sắc mặt Trần Nhiễm đột nhiên biến đổi.
- Trần Nhiễm, ngươi làm cái gì!
Ngay tại giờ phút này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Chính là Trần Uyên của Vạn Trận tông.
Cả người Trần Uyên nhìn qua mười phần nho nhã, thế nhưng giờ phút này phi thân mà đến, vừa mới bắt gặp Mục Vân nhảy vào đến trong quan tài, cũng nhịn không được quát.
- Trần Nhiễm, ngươi điên rồi!
Ngay tại giờ phút này, Huyền Yêu Nguyệt của Huyền Nguyệt thánh địa cũng lao đến, quát:
- đó là liên quan tới cửu... Liên quan tới món đồ kia, ngươi có thể nào đẩy hắn vào đến loại địa phương kia, hư đại sự, trưởng lão Huyền Không sơn ngươi cũng sẽ không bỏ qua ngươi đâu.
- Mặc kệ chuyện của các ngươi.
Sắc mặt Trần Nhiễm phát lạnh, bước ra một bước, bao về phía khe hở quan tài mở ra.
Thoáng một cái, các tử đệ thất đại thế lực triệt để trợn tròn mắt.
Quan tài?
Trong quan tài có cái gì?
Chẳng lẽ là tuyệt thế kỳ bảo?
Khanh...
Trong nháy mắt Mục Vân nhảy vào trong quan tài, quan tài lại đột nhiên có động tĩnh, một cái khe hở duy nhất, triệt để bị khép kín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận