Vô Thượng Thần Đế

Chương 617: Bất Diệt Huyết Điển (1)

Mà giờ khắc này, cờ xí phía trên một chiếc cự luân chính là tiêu chí thuộc về Thiên Bảo các.
Giờ phút này, phía trên boong tàu, một thân ảnh tịnh lệ đứng thẳng.
Nữ tử thân mang một thân váy dài màu bạc, dưới ánh mặt trời, chiếu lấp lánh, trên mặt nữ tử có trang điểm nhàn nhạt, lông mày thật dài, chớp mắt to, cho người ta một loại cảm giác bình ổn.
- Thiếu các chủ!
Nữ tử đứng ở đầu thuyền, nhìn mặt biển, một tiếng bẩm báo vang lên.
- Chuyện gì?
- Bọn thuộc hạ vớt lên một quan tài từ trên mặt biển.
- Quan tài... Chuyện nhỏ như thế còn muốn đến hỏi ta xử lý như thế nào sao?
Bảo Linh Nhi nhướng mày, nhăn đầu lông mày nói.
- Không phải, trong quan tài, nằm một người... Còn là người sống.
- Ồ?
Bảo Linh Nhi giãn lông mày, cười nói:
- Như thế thật có ý tứ, đi thuyền vạn dặm xa trên mặt biển, ta ngược lại rất muốn nhìn một chút người này, người sống nằm trong quan tài, khanh khách...
Nữ tử phủ tay cười một tiếng, mị thái tận sinh, trong lúc nhất thời để thuộc hạ chỉ cảm thấy toàn bộ trời xanh bích hải đều mất đi ánh sáng, trở nên trở nên ảm đạm vô quang.
Giờ phút này, Mục Vân hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy mình đang ở bên trong một mảnh không gian trầm muộn.
Loại cảm giác cơ hồ hít thở không thông để hắn không thở nổi.
Mà quan trọng nhất là, trong khoảnh khắc đó, hắn có thể cảm giác được, thân thể của mình bị Hàn Thiên Vũ bắn thành cái sàng.
Mà khi mình rơi vào bên trong quan tài đen nhánh to lớn, lỗ máu toàn thân cao thấp, tốc độ tiên huyết chảy ra càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng, hắn rốt cục nhịn không được loại cảm giác này, triệt để hôn mê.
Chỉ là, sau khi té xỉu lại giống như đi tới trước một tấm bia đá.
Bia đá kia cao khoảng chừng vạn trượng, mà mình đứng trước tấm bia đá lại giống như sâu kiến.
Trong khoảnh khắc, phía trên bia đá, từng ký tự như tinh linh màu đen khiêu động, từ trên tấm bia đá điên cuồng tràn vào đến trong đầu của mình.
Ngay sau đó, Mục Vân cảm giác được, hắn... Lần nữa ngất đi.
Nhưng lần này tỉnh lại, hắn giống như nhìn thấy đại hải mênh mông, nhìn thấy trời xanh.
Phía dưới trời xanh, một dung nhan mỹ mạo cúi đầu xuống, đôi mi thanh tú nhíu lại nhìn mình.
- Trước tiên khiêng hắn xuống, cứu sống được thì cứu, không cứu sống được thì ném xuống cho cá ăn.
Bên tai chỉ nghe được một giọng nói giống như tiếng trời, Mục Vân lần nữa ngất đi.
Hắn thực sự quá mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Văn tự phía trên bia đá truyền vào đến trong đầu của hắn, như nhồi vào toàn bộ đầu hắn, để hắn không mở ra được hai mắt.
- Cái quan tài này...
Ngón tay ngọc nhỏ của Bảo Linh Nhi chạm vào phía trên quan tài, kinh ngạc nói:
- Vạn năm lưu ly mộc, dùng để bố trí trận pháp, quả thực là lương phẩm nhất đẳng, thu lại, cũng coi như quà tặng chúng ta cứu hắn.
- Vâng!
Thời gian trên biển luôn luôn chậm chạm.
Một ngày trôi qua, Mục Vân thân ở bên trong tầng thứ ba, trên một cái giường cứng rắn, lắc lắc đầu tỉnh lại.
- Ngươi rốt cục đã tỉnh!
Một giọng nói truyền vào trong lỗ tai Mục Vân.
Đối diện tầm mắt là một thanh niên thấp gầy, thanh niên cười tủm tỉm nhìn Mục Vân, nói:
- Ngươi đã ngủ say ở đây một tháng, nếu còn không tỉnh, ngươi sẽ bị ném vào biển.
- Đây là... -.
- Đây là thương thuyền của Thiên Bảo các ta, chúng ta ở trên biển phát hiện ngươi.
Thanh niên gầy lùn cười nói:
- Ta gọi Ngải Thanh, bọn hắn đều gọi ta là hầu tử, ngươi tên gì?
- Mục Vân!
- Nga nga, ngươi bây giờ có chỗ nào không thoải mái không? Cứ nói cho ta, còn tốt ngươi không chết, nếu không, ta một tháng này toi công bận rộn.
- Ách... Ta đói...
Mục Vân hơi sững sờ nói.
Hắn thật đói, mà lại mười phần đói, thậm chí khi nhìn đến Ngải Thanh, hắn kém chút xem Ngải Thanh thành đồ ăn mà ăn hết.
- Nhìn ngươi gầy thành bộ dáng này, những ngày qua cho ngươi ăn đồ, ngươi cũng ăn không trôi, ta đi tìm thức ăn cho ngươi.
Ngải Thanh cười hắc hắc, chất phác nói.
- Đa tạ!
Gầy? Mục Vân ngẩn người!
Hắn rất gầy sao?
Cúi đầu xuống, nhìn thân thể của mình, Mục Vân lập tức cả kinh nhảy dựng lên.
Khó trách Ngải Thanh nói hắn gầy, hắn giờ phút này nhìn đúng là gầy, quả thực gầy trơ cả xương.
Đôi bàn tay như là vỏ cây khô cạn, khắp nơi đều từng miếng da vỡ ra như võ cây bị nứt.
Vén ống quần lên, nhìn thấy hai chân của mình, Mục Vân triệt để trợn tròn mắt.
Hắn nói là chân, không bằng nói đây là một đôi gậy gỗ.
Hắn hiện tại quả thực nhìn giống như con khỉ, không, thậm chí còn gầy hơn cả hầu tử, hoàn toàn là da bọc xương.
- Đáng chết, xảy ra chuyện gì!
Mục Vân mắng thầm.
Chỉ là không bao lâu, Mục Vân đột nhiên cảm giác trong đầu của mình thêm ra nhất đoạn ấn ký không thuộc về mình.
Bất Diệt Huyết Điển!
- Thiên địa mới bắt đầu, vạn vật gốc rễ, võ giả, thần thú, Ma tộc, ngàn vạn chi đạo, đều nói “huyết”, huyết chi bản nguyên, chính là bản nguyên cuẩ võ giả, võ giả tu thân, ngưng hồn, đều luyện huyết.
- Huyết mạch, là căn bản của võ giả, nguyên tuyền lực lượng, cho nên ta ở nơi này khai sáng Bất Diệt Huyết Điển, dùng máu của vạn vật nuôi thân mạch bản thân.
- Huyết, là vạn nguyên gốc rễ vạn vật, huyết điển, dùng huyết mạch bản thân vạn hóa huyết, cướp huyết thế gian vạn vật, vứt bỏ cặn bã, hấp thụ tinh hoa, tu thành vô thượng huyết mạch.
Trong lúc ầm vang, một đoạn lớn văn tự không phân mọi việc trực tiếp xâm nhập đạo bên trong não hải Mục Vân.
- Bất Diệt... Huyết Điển!
Mục Vân vỗ mạnh vào mồm.
Dựa theo Bất Diệt Huyết Điển nói, huyết điển chia làm cửu trọng, mỗi một trọng đều là một lần huyết mạch tiến hóa, huyết mạch tiến hóa đến tầng chín, được gọi bất diệt huyết mạch, bất tử bất diệt, một giọt máu thậm chí một sợi tóc đều có thể trọng sinh.
- Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, Bất Diệt Huyết Điển đệ nhất trọng.
Mục Vân giật mình.
Cái này chẳng lẽ chính là mục đích chân thực mà bọn người Trần Nhiễm tiến vào Thiên Tuyển sơn.
Chỉ bất quá Trần Nhiễm nhìn thấy mình đạt được ngũ hành chi bảo, cho nên muốn cướp đoạt, mà mục đích cuối cùng nhất của hắn chỉ sợ là Cửu Linh Đoạt Thiên Bi này.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới, dưới cơ duyên xảo hợp, thế mà bị mình đạt được!
- Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, Bất Diệt Huyết Điển, Trần Nhiễm, Huyền Không sơn, có lẽ chính các ngươi cũng không nghĩ tới, sẽ bị Mục Vân ta đạt được.
Sắc mặt dữ tợn, Mục Vân tự nhủ.
Cho dù là kiếp trước, hắn cũng chưa từng từng nghe nói Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, cùng với Bất Diệt Huyết Điển.
Ngải Thanh mang tới đồ ăn từ trên thuyền, Mục Vân bất chấp tất cả, ăn như hổ đói.
Nhìn thấy Mục Vân ăn như chết đối, Ngải Thanh một mực chậc lưỡi.
- Ăn từ từ, không đủ còn có, ngươi đói bao nhiêu ngày rồi?
Ngải Thanh chậc chậc thở dài:
- Không phải là ngươi không chết, thân nhân của ngươi cho rằng ngươi chết rồi, sau đó đem ngươi chôn đi? Làm ngươi đói gần chết!
- Còn nữa không?
- Cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận