Vô Thượng Thần Đế

Chương 619: Hạng nhất Thiên Mệnh bảng

Nam Hải, hòn đảo ngàn ngàn vạn vạn cái, mà nổi danh nhất thì có bảy mươi hai hòn đảo, bảy mươi hai hòn đảo này ở bên trong Nam Hải, danh khí khá lớn.
Thậm chí mười hai hòn đảo xếp hạng thứ nhất đến thứ mười hai, phía dưới quản hạt hơn vạn hòn đảo, mà nội tình thực lực chân chính so với thất đại thế lực như Thất Tinh môn thì chỉ mạnh hơn chứ không yếu.
Mà cho dù thế lực vài chục hòn đảo xếp hạng ở sau cũng là có cường giả Vũ Tiên cảnh tọa trấn, không thể khinh thường.
Chuyến này, Bảo Linh Nhi mang theo đông đảo tài nguyên vật liệu đi tới bảy mươi hai hòn đảo Nam Hải, tận khả năng lôi kéo thế lực, biến thành đồng bạn mậu dịch với Thiên Bảo các bọn hắn.
Mà khoang thuyền Mục Vân cùng Ngải Thanh ở lớn nhỏ khoảng chừng ba mươi mét vuông, thế nhưng trong đó hơn phân nửa không gian đều chứa đầy thiên tài địa bảo, từng cái ở bên trong rương nhỏ.
Hai người cả ngày nhàn rỗi vô sự, trừ tu luyện, cũng chính là tâm sự lẫn nhau.
- Bên trong ba ngàn tiểu thế giới, hiện tại Huyền Không sơn, không người có thể địch, cường đại đến trình độ không thể địch nổi.
Ngải Thanh cực kỳ hâm mộ nói:
- Có thể bái nhập vào Huyền Không sơn, đi ra đều là nhất đẳng thiên tài, giống Nhiên Mệnh công tử - Trần Nhiễm, người này hiện tại nghe nói là vạn thọ chi cảnh, Vũ Tiên cảnh ngũ trọng, hắn mới bao nhiêu lớn, cũng chỉ ba bốn mươi tuổi mà thôi, thế nhưng đã đến mức độ này, quả thực để người ta không thể tưởng tượng.
- Mà ngươi có biết không? Ba ngàn tiểu thế giới có một bảng danh sách, là Thiên Mệnh Bảng do Lãm Kim lâu làm ra, bảng danh sách là xếp hạng về đệ tử thiên tài trước mắt biết đến của ba ngàn tiểu thế giới, hết thảy ba trăm tên đệ tử, nhưng phàm là thiên tài lên bảng, kia đều là kiêu ngạo của các đại thế lực.
- Ồ?
Nghe đến lời này, Mục Vân hào hứng, hỏi:
- Hàn Thiên Vũ xếp hạng bao nhiêu?
- Cửu Hàn thiên cung Hàn Thiên Vũ? Ta lần trước nhìn thấy thiếu các chủ lấy ra nhìn, tựa như là hai trăm chín mươi bảy, không sai biệt lắm với mấy người Huyền Yêu Nguyệt, Trần Uyên.
- Hai trăm chín mươi bảy?
Mục Vân ngẩn ngơ.
Hàn Thiên Vũ thế nhưng là Vũ Tiên cảnh tam trọng - cường giả cảnh giới lưu ly kim thân, thế mà xếp hạng mới hai trăm chín mươi bảy?
- Nhiên Mệnh công tử Trần Nhiễm thì sao.
- Hắn à, hạng một trăm linh một.
Ngải Thanh không thèm để ý nói:
- Bảng danh sách kia, chúng ta đời này cũng đừng nghĩ, một trăm người đứng đầu, cơ hồ một nửa đều là đệ tử Huyền Không sơn, mà thứ hạng bảng danh sách này dựa theo võ giả tuổi trẻ phía dưới trăm tuổi xếp hạng, võ giả hơn một trăm tuổi, cũng không tính.
- Thì ra là thế!
Mục Vân lần nữa nhẹ gật đầu.
Xem ra, hắn vẫn xem thường ba ngàn tiểu thế giới vạn năm sau.
- Thiếu các chủ chúng ta, còn chưa lên bảng!
Ngải Thanh trầm giọng nói:
- Nhưng ngươi cũng chớ xem thường Thiếu các chủ, mặc dù không có lên bảng, thế nhưng Thiếu các chủ là thiên tài, chỉ là khinh thường biểu hiện ra thực lực của nàng thôi, dựa theo thực lực của nàng, tiến lên hạng một trăm trên bảng cũng không là vấn đề.
Một trăm người đứng đầu không là vấn đề, Bảo Linh Nhi ít nhất là cường giả Vũ Tiên cảnh tứ trọng, ngũ trọng cảnh giới.
- Ngải Thanh, làm gì thế?
- Ai, chủ quản đại nhân, ta đâu làm gì, đang bảo vệ nhà kho.
- Ừm, gọi Mục Vân đi lên, tiểu thư muốn gặp hắn.
- Được rồi.
Ngải Thanh xoay người, nhìn Mục Vân nói:
- Nhanh chuẩn bị một chút, thiếu các chủ chuẩn bị gặp ngươi, tuyệt đối đừng mất tư thái.
- Ừm!
Hơn nửa tháng thời gian trôi qua, Mục Vân bây giờ không còn gầy gò giống như ban đầu, để người vừa nhìn đã cảm thấy khủng bố.
Nhưng thân hình vẫn lộ ra vẻ đơn bạc, nhìn bớt đi một chút khí tức phong duệ.
Ngược lại thì nhiều hơn vài tia nho nhã khí tức nhu nhược.
Theo Ngải Thanh đi tới tầng cao nhất, giờ phút này phía trên boong tàu, từng bóng người đứng thẳng, một ít người hầu lấy linh tài không thể để một chỗ quá lâu ra hong khô, hấp thu một ít ánh sáng mặt trời.
Phía trên boong tàu, khắp nơi lộ ra khí tức lộng lẫy, rất nhiều nam nữ trẻ tuổi cùng một ít võ giả cường đại đang trò chuyện vui vẻ.
Quét mắt đơn giản một vòng, Mục Vân phát hiện chí ít khoảng chừng mười mấy cường giả Vũ Tiên cảnh, mà trong đó càng có mấy người khí tức đáng sợ, không sai biệt nhiều cùng Trần Nhiễm.
- Thiếu các chủ, ta mang người đến.
Ngải Thanh hơi khom người, cung kính nói với một thanh niên nữ tử đang đứng dưới một cây dù màu trắng to lớn.
- Ừm!
Giờ phút này, nữ tử kia mặc trên người một bộ váy màu trắng, da thịt như tuyết, cặp đùi đẹp thon dài, từ trong tà váy xẻ ra, có thể thấy được một hai.
Tư thái lười biếng nằm trên ghế nằm càng làm cho người cảm thấy giống như lửa thiêu, mị thái tăng gấp bội.
Giờ phút này, nữ tử kia đột nhiên xoay người, ánh mắt dừng lại trên người Mục Vân, toát ra một vòng ý cười nhợt nhạt.
Hai cái lúm đồng tiền nhỏ, khuôn mặt trắng đẹp, không phấn trang điểm, thuận theo cổ xem xuống dưới, cũng rất khả quan.
Đúng là một mỹ nữ nũng nịu.
Thực sự khó có thể tưởng tượng, nữ tử xinh đẹp như vậy thế mà lại là Thiếu các chủ Thiên Bảo các, nhìn càng giống như tỷ tỷ nhà bên.
Chỉ là tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, cũng thật hiếm thấy.
- Ngươi gọi Mục Vân?
- Phải!
- Ồ? Có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại ở trong quan tài không?
Một đôi mị nhãn của Bảo Linh Nhi nhìn chằm chằm Mục Vân, như có thể chạy ra nước, để người mê say.
Nhưng để làm nàng cảm thấy kinh ngạc là, võ giả lui tới trên boong thuyền đều nhịn không được sẽ nhìn về phía nàng thêm vài lần, thế nhưng người này đứng ở trước người mình, lại giống như máy móc, căn bản không có quá chăm chú nhìn đến bản thân mình.
Chỉ là, nàng làm sao biết, Mục Vân sớm trước đi ra khoang thuyền trong nháy mắt đã khóa chặt nàng, đã sớm nhìn toàn bộ.
- Ta bị người xem như người chết, chôn ở trong quan tài, ném vào trong biển rộng, đáng tiếc ta không chết, còn may mắn sống tiếp được.
Mục Vân nghiêm mặt nói:
- Mà về phần vì cái gì ta bị người chôn ở trong quan tài, thật có lỗi, Bảo tiểu thư, đây là chuyện của chính ta, không tiện nói.
Nhìn thấy Mục Vân một mặt nghiêm nghị, trong lòng Bảo Linh Nhi không ngừng suy tư.
Cỗ quan tài kia chính là vạn năm lưu ly mộc, có thể dùng thiên tài địa bảo bực này với tư cách quan tài dùng cho thanh niên, khẳng định là đến từ thế lực không tầm thường.
Xác thực, nàng cũng không muốn gây phiền toái cho Thiên Bảo các.
- Bất quá, có lẽ có một thứ, ta có thể cho ngươi nhìn.
Bảo Linh Nhi đột nhiên mỉm cười, nhìn Mục Vân, trong tay xuất hiện một quyển sách nhỏ.
Toàn thân trên dưới sách nhỏ lóng lánh kim quang, mà mặt ngoài thì viết ba chữ to - Thiên Mệnh Bảng!
Nhìn thấy sách nhỏ, Mục Vân nhận lấy, lật ra, quả thật bất ngờ nhìn thấy người đứng đầu bảng - Cổ Phi Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận