Vô Thượng Thần Đế

Chương 621: Bởi Vì Ngươi Không Có Gặp Được Ta

- Cái này...
Nghe đến lời này, Bảo Linh Nhi nhíu mày.
Mục Vân đúng là một nhân tài, hắn thân là Thiếu đảo chủ Thiên Luân đảo, muốn cân nhắc vì Thiên Luân đảo, thế nhưng lần này tới đến bảy mươi hai hòn đảo hải vực Nam Vực, cái thứ nhất muốn quan hệ chính là Thiên Luân đảo, nếu như lúc này đắc tội Luân Vô Thường, đối với chuyến này, không thể nghi ngờ là sẽ tạo thành một ít ảnh hưởng.
- Không phải là không thể được, chỉ là không biết hắn có nguyện ý hay không?
- Cái này dễ nói!
Luân Vô Thường nhìn Mục Vân trở về, đi ra phía trước, nói:
- Mục Vân huynh đệ, ta là Thiếu đảo chủ Thiên Luân đảo Luân Vô Thường, không biết Mục huynh đệ có ý nguyện đi tới Thiên Luân đảo của ta? Ngươi yên tâm, đãi ngộ không thấp hơn so vớ Bảo tiểu thư.
Nhìn Bảo Linh Nhi, lại nhìn Luân Vô Thường một chút, Mục Vân ngẩn người.
Ngược lại, hắn hiểu rõ tình huống như thế nào.
- Thật có lỗi, Luân thiếu đảo chủ, ta vừa mới đáp ứng Bảo tiểu thư, mà Bảo tiểu thư cứu mạng ta, ân cứu mạng, không phải thù lao có thể bù đắp.
- Ồ?
Luân Vô Thường nhìn Mục Vân, trên mặt lộ ra một tia thần sắc trêu tức.
Hắn thân là Thiếu đảo chủ Thiên Luân đảo, hòn đảo đệ nhất bảy mươi hai đảo, từ nhỏ đến lớn có thể nói ngậm lấy chìa khóa vàng lớn lên, muốn cái gì không có, cho tới bây giờ không người dám từ chối hắn.
Lần này, Mục Vân này lại dám từ chối hắn.
- Ngươi xác định sao?
Nhìn Mục Vân, Luân Vô Thường giễu cợt.
- Xác định!
- Tốt, rất tốt, ở bên trong bảy mươi hai hòn đảo Nam Hải, chưa có người dám từ chối Luân Vô Thường ta, ngươi là người thứ nhất!
Luân Vô Thường nhìn Mục Vân, sát tâm nổi lên.
Cảm nhận được Luân Vô Thường bộc phát sát tâm, Mục Vân hơi sững sờ.
Hắn, muốn giết của mình?
Cũng bởi vì mình không có đồng ý trở thành hộ vệ của hắn?
- Sở dĩ không ai từ chối ngươi là bởi vì ngươi không có gặp được ta!
Nhìn Luân Vô Thường lòng mang sát cơ, Mục Vân lên tiếng không khách khí.
Luân Vô Thường tự cho mình là thiên tài, chỉ là Thiên Mệnh Bảng cũng không có tên của hắn, Hàn Thiên Vũ thân là hạng thứ hai trăm chín mươi bảy Thiên Mệnh Bảng, đều bị hắn chém giết.
Lúc kia, Mục Vân còn chưa tới Vũ Tiên cảnh.
Mà đột phá Vũ Tiên cảnh, cũng chỉ là chuyện mấy ngày này.
Hắn hiện tại có thể nói là một bước lên trời, một bước này, trưởng thành so với những võ giả khác, quả thật gấp rất nhiều lần.
- Cáo từ, Bảo tiểu thư!
Luân Vô Thường tức giận hừ hừ, bàn tay hung hăng xoa nắn lấy bên hông nữ tử bên người, trên mặt xuất hiện một tia oán độc.
Nhìn Luân Vô Thường phẫn nộ rời đi, Bảo Linh Nhi hơi đứng dậy, nhìn Mục Vân, trên mặt mang theo mỉm cười.
- Luân Vô Thường người này, có thù tất báo, ngươi cũng phải cẩn thận.
- Ta có cái gì sợ?
Mục Vân cười nói:
- Hiện tại bắt đầu, ta là hộ vệ của ngươi, chẳng lẽ, hắn bỏ qua cho ngươi, chuyên môn tới giết ta?
- Ngươi nói cũng đúng, bất quá, không bài trừ khả năng này.
Bảo Linh Nhi cười khanh khách, cả người run rẩy.
Chỉ là một Thiếu đảo chủ Thiên Luân đảo, ngược lại không đến nỗi để nàng, Thiếu các chủ để ở trong lòng, chỉ thái độ của Mục Vân lại để nàng lau mắt mà nhìn.
Vũ Tiên cảnh nhất trọng, đối mặt một thiên tài Vũ Tiên cảnh tam trọng, còn có thể không sợ hãi lên tiếng, quả thật hiếm thấy.
Bảo Linh Nhi phát giác, người này không đơn giản.
- Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta cảm giác ngươi không đơn giản, mà trực giác của ta, từ trước đến nay rất đúng, ngày sau, ngươi định sẽ không để cho ta thất vọng.
- Hi vọng như thế!
- Được, ta mời ngươi tới làm hộ vệ, mỗi ngày cũng không chậm trễ quá nhiều thời gian của ngươi, bất quá ngươi lại ở tại tầng thứ ba cũng không thích hợp, đến tầng thews nhất, ởltại trong phòng ta.
- Cái gì?
Thấy ánh mắt Bảo Linh Nhi đùa cợt nhìn mình, Mục Vân ngẩn người.
Ở bên trong phòng nàng?
- Ta là hộ vệ, bảo hộ ngươi an toàn, cũng không phải giúp ngươi giải quyết vấn đề sinh lý.
- Ngươi... Ngươi nghĩ gì thế!
Nghe thấy Mục Vân nói, Bảo Linh Nhi hừ hừ:
- Ta cần ngươi bảo hộ ta, ngươi đương nhiên cần tùy thân ở bên cạnh ta, có nguy hiểm, đương nhiên là ngươi đứng ở phía trước.
- Nha!
Thẳng đến khi Bảo Linh Nhi đưa Mục Vân đến gian phòng, hắn mới biết được, vì cái gì Bảo Linh Nhi sẽ để cho hắn ở trong một phòng.
Gian phòng Bảo Linh Nhi thực sự quá lớn.
Trừ phòng ngủ chính nàng ở lại, còn có một khách sảnh, còn có gian phòng tắm rửa, cùng với thư phòng, gian phòng nghỉ ngơi minh tưởng tu luyện.
Gian này phòng cộng lại, khoảng chừng hai trăm dặm, quả thực lớn hơn gian phòng hắn ở không chỉ gấp mười.
- Từ hôm nay trở đi, ngươi ở bên ngoài phòng, ta không gọi ngươi, không cho phép tiến vào, hiểu chưa?
- Đã rõ!
Mục Vân lại thầm nói: “Ngươi gọi ta, ta cũng không đi vào, ai biết ngươi ở bên trong làm cái gì”.
Trong mắt hắn, Bảo Linh Nhi không đơn giản.
Nàng không có bất kỳ tin tức gì hiểu rõ về mình, cứ như vậy mang theo trên người, hoặc sơ ý chủ quan, hoặc có dụng ý khác.
Sơ ý chủ quan?
Một vị Thiếu các chủ Thiên Bảo các, thống lĩnh Thiên Bảo các phát triển không ngừng sẽ sơ ý chủ quan trong chuyện liên lụy đến an nguy cá nhân nàng?
Mục Vân vô luận như thế nào cũng không tin.
Đó chính là có dụng ý khác.
Mục Vân cũng sẽ không quản Bảo Linh Nhi đến cùng muốn làm gì, làm tốt của chuyện mình là được.
Mà hắn hiện tại thật không có chỗ để đi.
Thiên Kiếm sơn, tuyệt đối không thể trở về.
Xà Tôn, Thiên Ngọc Tử đối đãi hắn xem như không tệ, mình giết Thạch Phi Du, Tước Thải Y mấy người, Thạch gia cùng Thánh Tước môn như thế nào sẽ bỏ qua mình.
Mà quan trọng hơn, Thiếu cung chủ Cửu Hàn thiên cung bị giết, dùng tư thái cường ngạnh của cự vô bá Cửu Hàn thiên cung, mình trở lại Thiên Kiếm sơn, mang cho Thiên Kiếm sơn tuyệt đối là tai nạn.
Đi theo bên người Bảo Linh Nhi, Bảo Linh Nhi thân là Thiếu các chủ Thiên Bảo các, toàn quyền quản lý Thiên Bảo các, tìm tin tức Dao nhi, Tâm nhi cũng sẽ thuận tiện không ít.
Mà Vạn Vô Sinh, Tiểu Hắc, Mục Thanh Vũ mấy người cũng là tung tích không rõ, không biết đến chỗ nào.
Đúng là cần tìm bọn hắn.
Còn chuyện báo thù Huyền Không sơn, dùng thực lực của hắn bây giờ, ngay cả Trần Nhiễm, đệ tử xếp hạng một trăm linh một của Huyền Không sơn cũng không đối thủ, lại càng không cần phải nói những cường giả tuyệt thế ẩn tàng cực sâu.
- Mục Vân, giúp ta lấy y phục, ta đặt ở bên ngoài.
Chỉ là, trong lúc Mục Vân trầm tư, một tiếng họi kiều mị vang lên, Bảo Linh Nhi duỗi ra một đoạn cánh tay ngọc từ trong phòng tắm, mở miệng nói.
- Nữ nhân yêu tinh!
Nhìn một đoạn cánh tay ngọc lộ ra, như là dương chi ngọc óng ánh sáng long lanh, hơn nữa còn mang theo giọt nước, Mục Vân cười khổ một tiếng, cầm quần áo đưa tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận