Vô Thượng Thần Đế

Chương 629: Việc Rất Nhỏ (1)

Trận pháp thủ hộ trước cửa phòng ngủ Bảo Linh Nhi, hào quang nhỏ yếu, bị ánh đèn ban đêm hoàn toàn che đậy, nhỏ lơ lửng.
Đi đến trước gương, Mục Vân tiện tay nhéo nhéo gương mặt của mình, trong chớp mắt, mặt mũi của hắn phát sinh biến hóa rất lớn.
Trên trán, mang theo vài tia khí tức phong duệ, nhìn một cái, cho người ta một loại cảm giác phong mang.
Làm xong hết thảy, Mục Vân chuyển Kim Đan của mình thành thuỷ đan, lần này, vô luận là ai, cũng không thể nhận ra hắn.
Sau khi ngụy trang đơn giản, Mục Vân rời khỏi Thiên Bảo các, đi tới phía trên Thiên Luân đảo.
Kiếp trước thời điểm hắn còn ở ba ngàn tiểu thế giới, còn không có cái gọi là bảy mươi hai hòn đảo, bên trong Nam Hải hải vực, hòn đảo đông đảo, mạnh ai nấy làm, qua vạn năm phát triển, Nam Hải cũng là có một phong cách riêng.
Hành tẩu trên đường phố, nhìn dị thổ phong tình, Mục Vân rục rịch.
- Ngươi thế nào lại vậy, chúng ta bán đi Tứ Diệp Thải Liên, thời điểm đưa cho ngươi lá cây rõ ràng là bốn màu, chính ngươi chơi chết Tứ Diệp Thải Liên, hiện tại tới tìm chúng ta?
Chỉ là lúc Mục Vân hành tẩu, lại nghe được từng tiếng cãi nhau phân tạp.
Trước một cửa hàng gọi Thiên Luân các, giờ phút này tụ tập không ít người.
Mà chưởng quỹ một thân áo bào màu vàng, toát ra vẻ phúc hậu, nhìn mấy võ giả trước người, nhịn không được la hét.
- Thiên Luân các chúng ta là cửa hàng có tiếng trên Thiên Luân đảo, chi nhánh cũng không ít, ngươi đi hỏi thăm một chút, chúng ta chưa bao giờ lừa gạt khách hàng, đừng tưởng rằng các ngươi là người Huyết Sát đảo thì có thể ỷ thế hiếp người.
- Chúng ta ỷ thế hiếp người?
Nghe đến lời này, một thiếu niên phía trước mấy tên hộ vệ khẽ nói:
- Tứ Diệp Thải Liên, lúc mua đúng là bốn màu, thế nhưng sau khi mang về, lại biến thành một màu, rõ ràng là các ngươi động tay chân lừa gạt khách hàng.
- Tứ Diệp Thải Liên trị giá một trăm vạn hạ phẩm linh tinh, mà nhất sắc chỉ có mấy vạn, ngươi đây không phải hãm hại lừa gạt thì là cái gì?
Thiếu niên hiển nhiên lần đầu tiên đối mặt loại tình huống này, nói tới nói lui, cũng trở nên kích động, ngón tay run rẩy.
- Huyết Nhất, ngươi đừng tưởng rằng phụ thân ngươi là Đảo chủ Huyết Sát đảo, ngươi có thể càn rỡ như vậy, Thiên Luân các chúng ta thế xây dựng trên Thiên Luân đảo, tín dự tiêu chuẩn, ngươi bớt ở chỗ này kiếm chuyện.
Huyết Nhất? Huyết Sát đảo?
Nghe đến lời này, Mục Vân lúc đầu chuẩn bị rời đi đột nhiên dừng bước.
- Phiền phức nhường một chút!
Mục Vân tách đám người ra, đi vào, khẽ mỉm cười nói:
- Hai vị, hai vị, ta chỗ này vừa rồi có một gốc Tứ Diệp Thải Liên, mọi người đều biết, ngoại hình Tứ Diệp Thải Liên cùng Nhất Sắc Thải Liên cơ hồ là giống nhau như đúc, chỉ có màu sắc khác nhau.
- Nhưng trừ màu sắc khác nhau ra, còn có một phương pháp có thể phân biệt.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, trong đám người ném ra nóng bỏng ánh mắt.
Có náo nhiệt nhìn, bọn hắn đương nhiên vui lòng nhìn rõ.
- Tứ Diệp Thải Liên bốn mảnh lá cây, mỗi một phiến màu sắc khác nhau, cho nên dược dịch trên mỗi một lá cây có hiệu quả cũng khác biệt, mà vừa hay, dược dịch bốn loại trên phiến lá hỗn hợp lại cùng nhau sẽ tổng hợp thành dịch giọt vô sắc, tựa như giọt nước mưa.
- Nhưng Nhất Sắc Thải Liên thì không, lá cây Nhất Sắc Thải Liên, bốn mảnh lá cây tổ hợp thành dịch hiện ra trạng thái trơn bóng, vô luận hỗn hợp như thế nào cũng không thể hoàn thành.
Mục Vân nhìn chưởng quỹ Thiên Luân các, cười nói:
- Chưởng quỹ, ta nói đúng không?
- Xác thực như thế!
- Phải!
Trong đám người, lập tức có người phụ họa.
Chưởng quỹ nghe đến lời này, biến sắc.
Mục Vân lại trực tiếp lấy ra Tứ Diệp Thải Liên cùng Tứ Diệp Thải Liên trong tay Huyết Nhất kia, bắt đầu khảo nghiệm.
Cũng không lâu lắm, Tứ Diệp Thải Liên trong tay Mục Vân, giọt nước dung hợp, nhìn như giống như thanh thuỷ, mà Tứ Diệp Thải Liên trong tay Huyết Nhất, lại là như giọt dầu.
Kết quả bực này, nghiễm nhiên đã không cần phải nói nhiều.
- Như thế nào?
Nhìn chưởng quỹ, Mục Vân khẽ mỉm cười.
- Ngươi...
- Thôi đi, Thiên Luân các làm ra chuyện hãm hại lừa gạt bực này, thật sự mất mặt.
- Đúng vậy đúng vậy, không nghĩ tới vô sỉ như thế.
- Xem ra sau này cần đến tam đại giao dịch các đi mua đồ mới yên tâm, mặc dù giá cả đắt một tí, thế nhưng là hàng thật.
Trong đám người, lập tức truyền đến từng tiếng nghị luận.
- Hừ, tiền này ta cũng không để ngươi thu, Thiên Luân các ngươi, Huyết Nhất ta từ đây về sau không bước vào một bước.
Huyết Nhất sắc mặt đỏ lên, tức giận hừ nói.
Nếu như không phải Mục Vân xuất hiện, hắn thật không biết làm sao.
Dù sao bên cạnh hắn không có luyện đan sư quen thuộc, không hiểu rõ nền tảng Tứ Diệp Thải Liên, xung quanh mặc dù có người hiểu, thế nhưng ai nguyện ý làm mất lòng Thiên Luân các, đến giúp đỡ hắn?
- Đa tạ!
- Việc rất nhỏ mà thôi!
- Vị huynh đài này, nếu như không chê, có thể đến xá hạ một lần?
Huyết Nhất nhìn thấy Mục Vân thâm tàng bất lậu, có ý muốn lôi kéo, mong đợi nói.
- Tốt!
Mục Vân mỉm cười, tuyệt không từ chối.
Huyết Nhất này, nếu là nhi tử Huyết Vô Tình, nhờ vào đó lập quan hệ với Huyết Vô Tình, là một biện pháp.
Nhìn thấy Mục Vân vui vẻ đáp ứng, thần sắc mấy tên hộ vệ sau lưng Huyết Nhất xiết chặt, chăm chú nhìn Mục Vân.
Thiếu đảo chủ của bọn hắn, tuổi còn nhỏ, chưa hiểu thế sự, tâm tư đơn thuần, cho nên đảo chủ mới phái bọn hắn một đường đi theo bảo hộ.
Mục Vân này, thân phận cũng không đơn giản, bọn hắn không thể không phòng.
- Vân huynh, ta thấy ngươi tựa hồ rất quen thuộc luyện đan, không biết Mục Vân huynh sư thừa phương nào?
- Vô sự tự thông, ngươi tin không?
- Ha ha...
Huyết Nhất ha ha cười nói:
- Vân huynh không cần nói đùa, ta còn không có nghe qua vô sự tự thông đâu, cha ta nói, thiên hạ kỳ năng dị sĩ vô số kể, không được xem thường bất kỳ người nào, cho nên ta đặc biệt có lòng hiếu kỳ với một ít kỳ năng dị sĩ.
- Chỉ là cha ta khuyên bảo ta, không phải bất kỳ kẻ nào đều có thể kết giao, cho nên, ta mỗi lần kết giao hảo bằng hữu, cuối cùng đều tung tích không rõ, rời khỏi ta mà đi.
Nói đến chỗ này, sắc mặt Huyết Nhất ảm đạm.
- Ngươi thân là Thiếu đảo chủ Huyết Sát đảo, phụ thân ngươi tuổi còn trẻ, còn đứng trên Thiên Mệnh Bảng, nâng lên đại kỳ Huyết Sát đảo, đương nhiên là cẩn thận khắp nơi, tương lai ngươi, bất khả hạn lượng.
- Làm sao có thể...
Huyết Nhất ảm đạm nói:
- Ta từ nhỏ không thể tu luyện, thân thể huyết mạch, cách mỗi một năm liền sẽ phát sinh một lần quái bệnh, mỗi lần phụ thân nhìn thấy, luôn luôn âm thầm lắc đầu.
- Ồ?
Nghe đến lời này, ánh mắt Mục Vân lấp lóe.
- Ta có thể xem cho ngươi không?
- Đương nhiên có thể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận