Vô Thượng Thần Đế

Chương 637: Vượt quá giới hạn

Vô luận là hạ phẩm Thánh khí, hay là trung phẩm Thánh khí, đẳng cấp cao nhất cũng bất quá là thập phẩm, nào có thập ngũ phẩm?
Nương theo lấy một tiếng phanh vang lên, trên mặt Luân Hồi Mệnh lộ ra biểu lộ đau lòng, nhìn Nghiệm Khí Chân Thạch nổ tung.
Hắn đau lòng!
- Ách, kết quả này tính thế nào?
Mục Vân hơi sững sờ, lúng túng nói:
- Nếu không, Luân đảo chủ lấy thêm ra một kiện Nghiệm Khí Chân Thạch để đánh giá?
- Ngươi cho rằng Nghiệm Khí Chân Thạch là rau cải trắng?
Luân Hồi Mệnh khẽ nói:
- Nghiệm Khí Chân Thạch này tương đương với một kiện trung phẩm Thánh khí!
- Trách ta à!
Mục Vân khoát tay áo, một bộ ta cũng không có cách nào.
- Không có khả năng, không có khả năng!
Ảnh Triển khẽ nói:
- Nào có hạ phẩm Thánh khí đẳng cấp thập ngũ phẩm, tối cao bất quá chỉ là thập phẩm thôi, khảo nghiệm này không tính.
- Không tính?
Mục Vân khẽ nói:
- Ta luyện chế hạ phẩm Thánh khí, đẳng cấp còn gấp ngươi hai lần, ngươi nói không tính là xong?
- Muốn ta tính cũng được!
Ảnh Triển khẽ:
- Vậy dùng hai thanh kiếm giao phong với nhau, nhìn xem phẩm chất kiếm của ai càng tốt hơn?
- Tốt!
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- So phẩm chất thật? Thế nào so? Cứng đối cứng?
- Không sai, chính là cứng đối cứng!
Ảnh Triển khẽ nói:
- Ta là đẳng cấp thất phẩm, làm sao có thể thua trường kiếm xấu xí không chịu nổi của ngươi.
- Được rồi, cứng đối cứng!
Trên mặt Mục Vân lộ ra một tia trêu tức.
Cứng đối cứng? Hắn thật không lo lắng cứng đối cứng.
Trường kiếm đen nhánh xấu xí, không có chút vẻ đẹp bên ngoài là tác phẩm tâm huyết hắn dốc hết tâm can, quan trọng hơn là, Mục Vân hiểu rõ, bởi vì hắn gia nhập Vĩnh Hằng Chi Kim, cho nên phẩm chất của kiếm này mới có thể vượt xa thập phẩm, để Nghiệm Khí Chân Thạch cũng vô pháp kiểm trắc.
Liều độ cứng? Liều tính bền dẻo?
Mục Vân sẽ sợ mới là lạ.
- Tới đi, Ảnh Triển tiên sinh, không bằng chúng ta trực tiếp cầm kiếm đánh một kích toàn lực, xem ai kiếm sẽ gãy, như thế nào?
- Ngươi xác định?
Ảnh Triển ha ha cười nói:
- Lão phu thế nhưng là cường giả Vũ Tiên cảnh tam trọng, tiểu tử ngươi bất quá là vừa mới bước vào đến Vũ Tiên cảnh nhất trọng?
- Không sao đâu không sao đâu, ta sẽ không đánh bay ngài.
- Ngươi...
Ảnh Triển quả nhiên im lặng, gặp qua vô sỉ, chưa thấy qua vô sỉ như người trước mặt.
- Tới đi!
Ảnh Triển lần này triệt để tức giận, hắn vừa rồi cũng nhìn ra, phẩm chất trường kiếm của Mục Vân thật không bình thường.
Thế nhưng vô luận như thế nào, hắn cũng không thể tiếp nhận, trường kiếm Mục Vân có phẩm chất tốt hơn trường kiếm của hắn.
Hắn là trung phẩm Thánh khí sư, luyện chế hạ phẩm Thánh khí, còn không sánh bằng một mao đầu tiểu tử, nếu truyền đi hắn sau này lăn lộn thế nào trong toàn bộ luyện khí giới.
Chỉ là hắn chăm chỉ, Mục Vân càng chăm chỉ hơn hắn.
So thì so, ai sợ ai.
Giữa lôi đài, hai bóng người đứng thẳng.
Trong tay Mục Vân nắm chặt một thanh trường kiếm đen nhánh, trường kiếm mũi nhọn, một chút kim sắc, dưới ánh mặt trời, chiếu sáng rạng rỡ.
Chẳng biết tại sao, nhìn thanh kiếm này đơn độc, thật có chút xấu, thế nhưng giờ phút này giữ năm trong tay Mục Vân nhìn lại mười phần xuất trần phiêu dật.
Mà đổi thành một bên, Ảnh Triển sớm đã chuẩn bị kỹ càng.
- Chính ngươi muốn chết, đừng trách ta!
- Yên tâm, chỉ là liều kiếm, cũng không phải giết ta!
Mục Vân mỉm cười, trường kiếm trong tay giống như đang sống, kiếm khí sắc bén, trực tiếp tràn ngập.
- Hừ!
Ảnh Triển mặc dù là một vị luyện khí sư, không quá chú trọng thực lực mình, thế nhưng hắn dù sao cũng là Vũ Tiên cảnh tam trọng, cường giả cảnh giới lưu ly kim thân, giờ phút này đâu thèm nhìn thẳng vào Mục Vân.
Một kích này, hắn chẳng những muốn đem đánh tan trường kiếm của Mục Vân, càng là muốn đánh Mục Vân trọng thương.
Để hắn hiểu được, vinh quang trung phẩm Thánh khí sư, không thể xâm phạm.
- Giết!
Quát khẽ một tiếng, Ảnh Triển một đường phi nhanh.
Khí tức điên cuồng không ngừng dâng lên, một kiếm, giết ra.
Chỉ là, Mục Vân đứng trước người cảm nhận được một kiếm kia đến, bước ra một bước, thế mà nhắm hai mắt lại.
Nhắm mắt!
Mục Vân thế mà nhắm mắt lúc này.
- Muốn chết!
Ảnh Triển cảm giác được Mục Vân đang vũ nhục hắn, vô cùng nhục nhã.
Một kiếm giết ra, mắt thấy thân kiếm sắp đến trước mặt Mục Vân.
Trong khoảnh khắc, Mục Vân động.
Trực tiếp giơ lên trường kiếm quanh co khúc khuỷu trong tay.
Đinh...
Trong chốc lát, song kiếm giao hội, một tiếng thanh minh vang lên.
Toàn bộ thế giới giống như đều an tĩnh.
Kiếm vừa chạm vào nhau, tất cả mọi người trầm mặc.
Chính xác mà nói, là trợn mắt hốc mồm.
Cơ hồ không ai lại có thể nói một câu.
Ngay tiếp theo chính là Ảnh Triển ngơ ngác đứng tại chỗ.
Két...
Tiếng tạch tạch rất nhỏ vang lên, trường kiếm trong tay của hắn, bị gãy mất.
Đinh đương một tiếng vang lên, trường kiếm một phân thành hai, rơi xuống đất, cả người Ảnh Triển, triệt để ngốc tại chỗ.
Đoạn mất!
Kiếm của hắn, đoạn mất!
- Phốc...
Sau một khắc, Ảnh Triển đứng tại chỗ, trực tiếp ngước cổ lên, tiên huyết suối phun từ trong miệng hắn bay ra, vẩy vào phía trên kiếm gãy dưới chân.
Hắn vốn là Vũ Tiên cảnh tam trọng, một kích này dự định muốn mạng Mục Vân, thế nhưng Mục Vân giờ phút này bình yên vô sự.
Hắn vốn là trung phẩm Thánh khí sư, lần này luyện chế hạ phẩm Thánh khí, nắm chắc thắng lợi trong tay, thế nhưng giờ phút này, thế mà bị Mục Vân đánh bại.
Hắn không cam, hắn oán hận, hắn phẫn nộ.
Đây hết thảy, hết thảy tất cả hóa thành một hơi tức giận.
Hắn thế mà tức giận đến thổ huyết!
- Ảnh đại sư!
- Ảnh đại sư!
Nhìn thấy Ảnh Triển thổ huyết, đám người Ám Ảnh các lập tức chạy lên đỡ hắn.
- Thổ huyết? Không đến mức đó chứ? So không nổi cũng không cần như thế mà!
Mục Vân thầm nói:
- Còn là một trung phẩm Thánh khí sư, chút tha thứ cũng không có?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, trong mắt mấy tên đệ tử Ám Ảnh các nhìn Mục Vân tràn đầy lửa giận.
- Ngươi gọi Mục Vân đúng không?
Chỉ là, trong lúc Mục Vân quay người, một âm thanh vang lên ở sau lưng.
- Ngươi giỏi lắm, ta gọi Tần Triết Thiên, trận thứ ba, nếu như ngươi còn ra sân, ta sẽ để cho ngươi chết rất khó coi!
Một thanh niên thân mang hắc bào, mắt lộ ra hung quang nói.
Người này một thân hắc bào, giữa ban ngày nhìn giống như không tồn tại, mà quanh người đều tản ra sát ý, càng tràn ngập mùi huyết tinh.
- Ta sẽ chết rất khó coi?
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi uy hiếp ta đúng không? Vậy chúc mừng ngươi, ngươi thành công, trận thứ ba, ta không lên trận.
- Ngươi...
Tần Triết Thiên chưa bao giờ thấy qua thanh niên không muốn mặt mũi như vậy.
Nếu như đổi lại thường nhân, chỉ sợ mình vừa nói câu này, là có thể chọc đối phương phát bực, thế nhưng Mục Vân thế mà nói thẳng không lên trận.
- Ta còn không có phát hiện, ngươi nguyên lai lợi hại như vậy, luyện đan, luyện khí song thiên tài, làm hộ vệ của ta, thật là ủy khuất ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận