Vô Thượng Thần Đế

Chương 648: Sư Đồ Tình Thâm

- Đây hết thảy, đồ nhi chưa hề dám không nhớ, chưa từng có.
Diệp Thu giờ phút này cả người sớm đã biến thành một người nước mắt, hoàn toàn triệt để gào thét lên tiếng, giống như muốn toàn bộ khóc lên cho vạn năm tịch mịch cùng cô độc, nội tâm ủy khuất cùng tưởng niệm.
- Đứng lên đi, hảo hài tử!
Sau một hồi lâu, Mục Vân lau đi nước mắt trên khóe mắt, đỡ Diệp Thu dậy.
- Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Còn ở tới vạn năm!
- Từ khi ngài rời đi ba ngàn tiểu thế giới, ta vì tăng cao tu vi, mau chóng đến Vũ Tiên cảnh thập trọng, cho nên... Không ngừng giết người, để hoàn thành Chí Thánh Quỷ Thể của ta, sư tôn ngài cũng biết, Chí Thánh Quỷ Thể vốn cần quỷ hồn đến đề thăng tu vi, mà người ta giết, đều là người đáng chết!
Diệp Thu giải thích:
- Thế nhưng về sau nhị sư tôn nói ta vì tăng cao tu vi, tâm hỏa nhập ma, đưa ta vào đến trong sơn động này, cũng dùng chưởng ấn làm lời thề, trong khi hắn hoặc ngài chưa cho phép, đi qua chưởng ấn, đời này không còn là thầy trò.
- Ta vốn cho rằng nhị sư tôn chỉ là tức giận nhất thời, cho nên chưa hề dám rời đi sơn động nửa bước, thế nhưng vừa chờ, chính là một vạn năm...
Nghe đến lời này, Mục Vân khẽ giật mình.
Chờ đợi vạn năm, Diệp Thu chờ đợi vạn năm, vẻn vẹn bởi vì một câu nói của Huyết Kiêu.
Thế nhưng hắn càng hiểu rõ, Huyết Kiêu tại sao lại làm như thế.
- Đại sư tôn, ngài đến, nhị sư tôn đâu? Ngài đều trở về từ ngàn vạn đại thế giới, hắn còn giận ta hay không?
Diệp Thu vội vàng dò hỏi:
- Còn có, vì sao ngài đổi hình dạng, mà khí tức cũng hoàn toàn khác biệt, thực lực, ngài không phải đang ẩn giấu thực lực đó chứ?
- Diệp Thu, Diệp Thu!
Nhìn Diệp Thu nghi hoặc không hiểu, Mục Vân hô:
- Ta cần nói cho ngươi một ít chuyện, ngươi hãy nghe cho kỹ, hiểu chưa?
- Đại sư tôn, ngài nói đi!
- Kiếp trước ta bước vào đến ngàn vạn đại thế giới, một bước đi đến đỉnh phong, sáng tạo Vân Minh, trở thành tồn tại cường đại trong ngàn vạn đại thế giới, thế nhưng về sau, ta vì đạt được một kiện bảo bối, thân tử đạo tiêu, dẫn bạo tiên nguyên bản thân, nhưng thân thể ta tiêu vong, thế nhưng linh hồn lại không chết, trong lúc may mắn trọng sinh trên người một thiếu niên trùng tên trùng họ.
- Sư tôn từ Thiên Vân Đế đại lục, Trung Châu đại lục, một bước quật khởi, lần nữa đi tới ba ngàn tiểu thế giới, chỉ là thời gian vạn năm trôi qua, cảnh còn người mất, mà Huyết Kiêu hắn...
- Nhị sư tôn như thế nào?
Diệp Thu khẩn trương hỏi, hắn lo lắng Huyết Kiêu không tha thứ cho hắn, còn đang giận hắn.
- Huyết Kiêu hắn... Chết!
Oanh...
Mục Vân vừa dứt lời, trong khoảnh khắc, toàn bộ trong sơn động, một cỗ lực lượng áp bách cường đại ầm vang nổ tung, thậm chí đại trận kia đều lung lay muốn, muốn vỡ tan.
Mục Vân càng trực tiếp bị đẩy lùi, xương người toàn thân cao thấp như bị nứt, phát ra răng rắc răng rắc xoạt xoạt âm thanh, tiên huyết oa một tiếng phun ra khỏi miệng.
- Diệp Thu!
Thấy cảnh này, Mục Vân quát.
- Đại sư tôn!
Diệp Thu nhất thời tức giận, căn bản không có cách khống chế chính mình, thế nhưng lại không nghĩ tới Mục Vân hiện nay đã không phải là Mục Vân ngày xưa.
- Đại sư tôn, lỗi của ta, là ta...
- Không trách ngươi!
Mục Vân cười khổ lau đi máu trên khóe miệng, nói:
- Năm đó, nhị sư tôn nhốt ngươi ở đây, là bởi vì hắn biết ta chết rồi, Huyền Không sơn tùy ý trả thù, cho nên không muốn liên lụy ngươi, hắn cũng biết, không có hắn cho phép, ngươi không dám rời đi nơi này, chờ đến lúc ngươi rời khỏi nơi đây, ngươi cũng sẽ an toàn.
- Nhưng hắn không nghĩ tới, ngươi lại ở chỗ này chờ vạn năm.
Giọng Mục Vân mang theo bất đắc dĩ cùng tang thương.
Trọng sinh vạn năm về sau, lại không có gặp được bạn cũ ngày xưa trước đó của hắn, hắn có thể rất vui vẻ, vui vẻ mình trọng sinh, may mắn mình còn tồn tại.
Thế nhưng trong thiên địa này, bất kỳ người nào đều như chó rơm, kéo dài hơi tàn.
Khi biết Huyết Kiêu bỏ mình, hắn triệt để giác ngộ.
Hắn trọng sinh, không chỉ là mình bắt đầu lại một lần.
Thời gian vạn năm trôi qua, có thể phát sinh rất nhiều rất nhiều chuyện.
Dùng một loại thân phận khác nhìn thấy hảo hữu ngày xưa thống khổ, biết được hảo hữu ngày xưa bỏ mình bi thống, thấy ái đồ ngày xưa cô độc vạn năm cay đắng dày vò, lòng hắn cũng không còn cách nào bình tĩnh trở lại.
- Là ai giết nhị sư tôn?
Diệp Thu quát:
- Dùng nhị tu vi sư tôn, ba ngàn tiểu thế giới, không người có thể là đối thủ của hắn.
- Huyền Không sơn!
Nghe đến lời này, Diệp Thu nắm chặt song quyền, chỉ là lần này, hắn khắc chế khí thế của mình.
- Đời này không tru diệt Huyền Không sơn, Diệp Thu ta thề không làm người.
- Thôi đi, tru diệt Huyền Không sơn, ta thấy ngươi vẫn nên ngẫm lại, sống thế nào rời khỏi nơi này đi, Mục Vân.
Đột nhiên, một tiếng cười lạnh vang lên, bá bá bá mấy chục bóng người vọt thẳng vào bên trong sơn động.
Mấy chục bóng người, trong chốc lát vây quanh hai người.
- Nha, ta nói chạy thế nào đến nơi đây, thì ra nơi này có giúp đỡ.
Doãn Chính n mỉm cười, nói:
- Niệm Thu động, Niệm Thu động, không phải là nơi chôn thân của các ngươi à?
Nhìn Diệp Thu, Doãn Chính n cười ha hả.
- Mục Vân, không nghĩ tới ngươi còn có giúp đỡ ở đây, nói chuyện rất vui vẻ nhỉ? Ngay cả canh cá đều nấu!
Doãn Chính n cười hắc hắc:
- Các huynh đệ, giết hai người xong, chúng ta còn có canh cá để uống.
- Ha ha...
Nghe được lời Doãn Chính n, hơn mười người xung quanh cười ha hả.
- Sư tôn, những người này, chính là người truy sát ngươi?
Diệp Thu nhìn Mục Vân dò hỏi.
- Ừm!
Mục Vân đáp một tiếng, đi đến trước đỉnh lô, múc ra một bát canh cá, thổi thổi, cười khổ nói:
- Ngươi cũng nhìn thấy, sư tôn ngươi hiện tại... Yếu đến đáng thương.
- Nào có, đây chỉ là tạm thời, dù sao ngài là Vân tôn giả vạn năm trước, ngay cả Huyền Không sơn cũng không dám thả cái rắm trước mặt ngài.
Diệp Thu cung kính nói.
- Ôi uy, còn gọi sư tôn?
Doãn Chính n triệt để cười ra tiếng, ha ha cười nói:
- Tiểu tử, ngươi bái sư, bái ta tốt bao nhiêu, ta có thể dạy ngươi, so với gia hỏa Vũ Tiên cảnh nhất trọng tự đại ngông cuồng này là tốt hơn rất nhiều.
- Sư tôn, những người này, ta có thể giết chứ?
Diệp Thu cũng không để ý tới Doãn Chính n, ngược lại nhìn Mục Vân, cung kính hỏi.
- Đương nhiên!
Mục Vân nhấp một hớp ngụm canh cá, cười nói:
- Chẳng lẽ, ngươi muốn để bọn hắn giết ta.
- Không dám!
Diệp Thu chắp tay, vội nói.
Cho dù đi qua thời gian ức vạn năm, trong lòng của hắn, chỉ có hắn hai vị sư tôn.
Không có Mục Vân và Huyết Kiêu, hắn hiện tại đã sớm thành một đống xương cốt nát, càng không nói đến phải báo đại thù, nắm giữ thực lực mạnh như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận