Vô Thượng Thần Đế

Chương 664: Sợ hãi

- Hoan nghênh các vị tiến vào Huyền Không sơn.
Ngay tại giờ phút này, không gian chấn động một cơn, mấy bóng người xuất hiện phía trước mọi người.
Một người cầm đầu, râu tóc bạc trắng, đạo bào khoác lên người, nhìn rất tiêu sái xuất trần.
Mà bên trái người này, thanh niên một thân mang bạch bào, sắc mặt lạnh lùng tiêu sái đứng thẳng, đôi môi thật mỏng, nhìn người này rất là âm lãnh, để người không dám đối mặt.
Phía bên phải, một nữ tử dáng người cao gầy, tóc dài kéo thành búi tóc, mái tóc đen nhánh, hơi phất động, trên mặt lộ ra một tia đạm mạc.
Chỉ là đôi mắt nữ tử kia lại trực câu câu nhìn một người trong đám người, bên trong ánh mắt hiện lên một tia đau lòng.
- Ừm? Xem ra quan hệ giữa Giả Trúc và Chu Tử Kiện không tầm thường.
Bảo Linh Nhi đứng ở trong đám người, nhìn nữ tử dung mạo tịnh lệ, cười nói.
Mục Vân cũng phát hiện, ánh mắt nữ tử nhìn Chu Tử Kiện nhiều hơn mấy phần chờ đợi, mấy phần áy náy, mấy phần tự trách, mấy phần mừng rỡ.
- Tử Kiện, chuyện kia năm đó, Giả Trúc cũng bất đắc dĩ, ngươi cũng đừng trách nàng, thật ra lòng nàng...
- Ta đương nhiên sẽ không trách nàng, người nên quên, thật không còn xuất hiện trong lòng.
Chu Tử Kiện mỉm cười, không thèm để ý nói.
Mà cùng lúc đó, trong đám người sớm đã sôi trào.
- Bạch Tuyệt, Thiên Mệnh Bảng thứ hai, đệ nhất thủ tịch đệ tử Huyền Không sơn, thiên phú tuyệt nhiên, không nghĩ tới có thể ở nơi này nhìn thấy hắn.
- Nghe nói Thiên Mệnh Bảng trước ba, thực lực tương xứng, Bạch Tuyệt sở dĩ đằng sau Cổ Phi Dương là bởi vì Cổ Phi Dương đều vô cùng tinh thông trận pháp, đan dược, luyện khí, chỉ là đến cùng ai mạnh ai yếu, chỉ sợ so một lần mới biết được.
- Bạch Tuyệt thân là người thứ nhất Huyền Không sơn, làm sao có thể đơn giản, đệ tử Huyền Không sơn từ trước đến nay đều ẩn nhẫn không ra, rất ít thấy bọn hắn đraể lọt tay, lần này, ngược lại có thể nhìn cho kỹ.
- Giả Trúc kia, cũng là tồn tại thứ mười bảy Thiên Mệnh Bảng, thực lực cao minh, cũng không thể xem thường.
- Đúng vậy, xem ra lần này Cổ Long di chỉ, thiên tài va chạm, chú định sẽ để cho nhiệt huyết người ta thiêu đốt.
- Chúng ta cũng nên cố gắng, so ra kém bọn hắn, nhưng nếu có thể thu hoạch được đại cơ duyên, chưa hẳn không thể công thành danh toại.
- Không sai!
Nhìn thấy người Huyền Không sơn xuất hiện, trong đám người dần vang lên tiếng nghị luận.
- Các vị mời yên tĩnh!
Lão giả râu tóc bạc trắng khoát khoát tay, khẽ mỉm cười nói:
- Cổ Long di chỉ là một chỗ tuyệt địa Huyền Không sơn ta ngàn năm trước ngoài ý muốn phát hiện, chỉ là nơi đây, vô cùng quỷ dị, cho dù thời gian ngàn năm, Huyền Không sơn ta cũng chẳng được gì, cho nên lần này mở rộng Cổ Long di chỉ mời các vị đến đây.
- Mà về phần lần này các vị tiến vào bên trong Cổ Long di chỉ thu hoạch được cái gì, toàn bộ đương nhiên sẽ trở thành vật sở hữu của các vị, đệ tử Huyền Không sơn ta cũng sẽ tiến vào bên trong.
- Nhưng lão phu tuyên bố trước, tiến vào bên trong Cổ Long di chỉ, trong tuyệt địa, nguy cơ trùng trùng, cho nên an nguy các vị, tự bản thân là khẩn yếu nhất, không được chủ quan, nếu xuất hiện bất kỳ tử vong gì, Huyền Không sơn ta cũng sẽ không phụ trách.
Nghe đến lời này, đám người nhẹ gật đầu.
Điểm này đương nhiên là cực kì hợp lý.
- Bên trong Cổ Long di chỉ, khắp nơi đều nguy hiểm, không cẩn thận, có khả năng sẽ mất mạng, bảo bối cùng nguy hiểm đều cùng tồn tại, thêm lời thừa thãi, lão hủ cũng không nói nhiều, các vị hết sức đi.
Lão giả vừa dứt lời, bàn tay nâng lên.
Ông...
Ong ong ong...
Trong tay lão giả, một đạo quang trụ trực tiếp bay lên không, mà ngay sau đó, đến hàng vạn mà tính quang trụ đằng không dâng lên, những quang trụ kia hòa làm một thể, trực tiếp chiếu xạ đến vị trí lão giả.
Vù vù âm thanh càng ngày càng nghiêm trọng, trong chốc lát, đỉnh đầu đám người xuất hiện một vòng sáng sáng ngời.
Vòng sáng dần dần mở rộng, tiếng ông ông không ngừng vang lên.
- Các vị, có thể bắt đầu!
Lão giả vừa dứt lời, bá bá bá âm thanh vang lên, trọn vẹn mấy trăm bóng người, từ bên trong Huyền Không sơn, từng người bay ra từ sơn phong, trực tiếp lướt vào bên trong Cổ Long di chỉ.
- Tất cả đều là đệ tử Huyền Không sơn, mấy trăm người, hơn mười đệ tử Huyền Không sơn đứng phía trên Thiên Mệnh Bảng, xem ra quả nhiên cường hãn.
- Đó là đương nhiên!
Bảo Linh Nhi cười nói:
- Đã như vậy, chúng ta cũng đi vào đi!
- Tốt!
A...
Chỉ là thời điểm Mục Vân cùng Bảo Linh Nhi chuẩn bị tiến vào bên trong vòng sáng, từng tiếng kêu thảm thiết lại đột nhiên vang lên.
- Xảy ra chuyện gì?
- Chết rồi?
- Sao lại chết người?
Thấy cảnh này, đám người kinh ngạc.
- Lần này Huyền Không sơn ta yêu cầu là võ giả phía dưới trăm tuổi tiến vào, có hơn trăm tuổi, Cổ Long di chỉ sẽ trực tiếp bài xích, đem người xé nát, dù ngươi có bản lĩnh thông.
Lão giả tóc trắng quát lạnh.
Thì ra là thế!
Xem ra một ít võ giả muốn đục nước béo cò, cũng không phải ít.
- Thời gian mở ra thông đạo có hạn, các vị tăng thêm tốc độ, mà về phần lối ra, thường xuyên không cố định, cho nên mọi người có khả năng sẽ xuất hiện ở Nam Hải, cũng có thể xuất hiện tại hoang man chi địa, đều xem vận khí.
Lão giả vừa dứt lời, võ giả phía dưới bạo tăng tốc độ, bá bá bá âm thanh liên tục.
Đây không thể nghi ngờ là đánh bạc, thế nhưng đối với võ giả, tu luyện chính là đánh bạc, đánh cược là mệnh.
Sợ chết?
Vậy căn bản không cách nào trở thành cường giả.
- Tử Kiện, lần này tiến vào bên trong Cổ Long di chỉ, bởi vì không gian không cố định, tất cả mọi người sẽ bị ngẫu nhiên tách ra, ngươi tiến vào bên trong, phải cẩn thận, chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi liền không sao.
- Yên tâm đi, xú tiểu tử, ta không có yếu ớt như vậy.
Chu Tử Kiện vỗ vỗ bả vai Vu Dương, cười ha ha một tiếng, trực tiếp tiến vào lối vào.
- Giả Trúc!
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Bạch Tuyệt nhìn Giả Trúc, đạm mạc nói:
- Ngươi cũng đừng quên Huyền Vô Tâm dặn dò, không muốn hắn chết, tốt nhất cách hắn xa một chút.
Nghe đến lời này, ánh mắt Giả Trúc lúc đầu mong đợi lập tức trở nên ảm đạm.
- Ta biết!
Từ từ, Giả Trúc bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn Bạch Tuyệt, buồn bã cười nói:
- Huyền Vô Tâm cho dù rời đi, vẫn có khả năng có thông thiên, để mấy người các ngươi e ngại, sợ hãi, uổng ngươi được xưng là Bạch Tuyệt, tuyệt sinh tử, nhìn mệnh trời, thế nhưng gặp được hắn, ngươi vẫn sẽ sợ hãi.
- Ta đương nhiên sợ.
Ngữ khí Bạch Tuyệt vẫn đạm mạc, nói:
- Thiên hạ võ giả, chia làm ba đợt, một là tầm thường, một là thiên tài, còn có một đám người thì được xưng là yêu nghiệt, mà hắn quả thực ở phạm trù hơn cả yêu nghiệt, ta thừa nhận, ta sợ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận