Vô Thượng Thần Đế

Chương 676: Tự Bạt Tai

Thế giới nữ nhân, quả nhiên không phải có thể theo lẽ thường để cân nhắc.
- Ta chính là phế vật, ngươi có thể làm gì ta?
Mục Vân tiến lên một bước, cầm nhuyễn giáp trong tay, cười nói:
- Phế vật cũng có tôn nghiêm, ta chính là phế vật, ngươi dám đánh ta sao?
- Muốn chết!
Ở trong mắt Chu Đào, Mục Vân không thể nghi ngờ là đang gây hấn uy nghiêm Chu gia.
Hắn nào có thể chịu đựng.
Tiếng gió rít gào vang lên, Chu Đào đánh ra một quyền tới Mục Vân.
Nhìn phía một quyền kia, Mục Vân không trốn không né, đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
- Chu Đào!
Cho tới giờ khắc này, một đạo thanh lãnh âm thanh, mới từ Chu gia mấy tên đệ tử trong lúc vang lên.
Một bóng người xinh đẹp, chậm rãi đi ra.
Người này một thân váy dài màu đỏ thắm, không thi phấn trang điểm, sắc mặt mang theo chút tái nhợt, hiện ra vẻ đẹp của bệnh trạng tiều tụy, để người thương tiếc.
Vóc người cao gầy, hai chân thẳng tắp, dung nhan mỹ lệ, là một mỹ nữ, miễn miễn cưỡng cưỡng cho tám phần.
- Vũ Tinh, kẻ này...
- Ta bảo ngươi dừng tay!
Chu Vũ Tình bước ra một bước, đi đến trước người Chu Đào, nhìn Mục Vân, mặt không biểu tình, âm thanh lại tránh xa người ngàn dặm nói không nên lời.
- Chu Vũ Tình? Muội muội Chu Á Huy?
Nhìn thấy nàng, trong lòng Mục Vân sững sờ.
Có ý tứ, ngược lại có ý tứ.
- Mục Vân? Đệ tử Thiên Kiếm sơn, cận vệ Bảo Linh Nhi, thiếu các chủ Thiên Bảo các, phía trên Nam Vực bảy mươi hai hòn đảo, uy phong lẫm liệt, đến cùng cái nào mới thật sự là ngươi?
- Đều là ta!
Mục Vân mỉm cười, lần này, hắn không có chút chống chế.
Lần này hắn đã quyết định, sau khi từ bên trong Cổ Long di chỉ đi ra ngoài, thân phận của hắn, không cần ẩn tàng.
Thánh Tước môn, Thạch gia, Kim gia, Lâm gia, Cửu Hàn thiên cung, đại thế lực có ân oán với hắn, dám giết hắn, cứ tới là được.
- Quả nhiên là ngươi, khó trách ngay cả bảo chủ đều sẽ tự mình xuất thủ bảo đảm ngươi!
Chu Vũ Tình nhìn Mục Vân, mỉm cười, chỉ là nụ cười kia vẫn cho người ta cảm giác đạm mạc ở ngoài ngàn dặm.
- Chúng ta đi!
- Vũ Tinh!
Nghe được Chu Vũ Tình nói, Chu Đào lập tức gấp.
Há miệng to như vậy thế mà rời đi, mặt mũi của hắn để đâu.
Đây chính là chuyện rất mất mặt.
- Đi! Không nghe thấy sao?
Chu Vũ Tình lần nữa mở miệng.
- Vâng!
Chu Đào giận dữ nhìn Mục Vân, quay người rời đi.
- Chậm đã!
Chỉ là, Chu Vũ Tình dự định rời đi, Mục Vân thể mà chưa định để bọn hắn đi.
- Xú tiểu tử, ngươi còn muốn làm gì? Ta quản ngươi là Mục Vân nào, đừng tưởng rằng có Thiên Bảo các làm chỗ dựa, Chu gia ta sẽ sợ!
Chu Đào nhịn không được quát.
- Sốt ruột đi làm gì?
Trên mặt Mục Vân lộ ra biểu lộ đùa cợt, cười nói:
- Ngươi, không phải mới vừa còn muốn đánh ta? Con người ta rất so đo, muốn đánh ta, đều phải trả giá.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
- Đơn giản, tự mình đánh mình một bàn tay.
Mục Vân mỉm cười, ngữ khí lại lạnh xuống.
Vô luận hắn trước khi trùng sinh, hay là hắn hiện tại, ghét nhất chính là những người ỷ vào thế lực gia tộc, lấy mạnh hiếp yếu.
Loại người này để hắn gặp được, gặp một tên đánh một tên, đánh tới trung thực mới thôi.
- Ta? Đánh mình một bàn tay, đầu óc ngươi hư rồi à?
Chu Đào cười ha ha, nhìn Mục Vân, giống như nhìn tên ngớ ngẩn.
- Trừ phi là tiểu thư để ta đánh, chỉ bằng ngươi, tính cái rắm?
- Ồ?
Nụ cười Mục Vân trên mặt càng sâu, nói:
- Nàng bảo ngươi đánh, ngươi sẽ đánh thật sao?
- Không sai!
Chu Đào cười lạnh:
- Vũ Tinh là thiên tài Chu gia chúng ta, địa vị trong Chu gia cao thượng, ta đương nhiên sẽ nghe nàng, chỉ là... Bằng ngươi? Ngươi cho rằng nàng sẽ hạ mệnh lệnh này sao?
- Khó mà nói chắc được!
Mục Vân đi tới trước người Chu Vũ Tình, khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi gọi Chu Vũ Tình, Chu Á Huy, ngươi biết không?
- Ngươi biết tin tức ca ca ta?
Nghe được ba chữ Chu Á Huy, Chu Vũ Tình đột nhiên biến sắc.
- Đương nhiên là biết, ta còn gặp qua hắn.
Mục Vân nói câu này lại dùng linh hồn truyền âm:
- Hắn hiện tại không chết, ngươi trở lại Chu gia có thể nói cho phụ thân ngươi, còn có tộc lão Chu Doãn Văn.
Cái gì!
Nghe đến lời này, Chu Vũ Tình khẽ giật mình, nhìn Mục Vân, trực tiếp hồi âm:
- Làm sao ngươi biết? Ta như thế nào xác định không phải ngươi gạt ta?
- Ta đương nhiên không lừa ngươi, bởi vì cái này.
Bàn tay Mục Vân nâng lên, lần nữa tiến lên, giữa hai người, chỉ để lại khoảng cách một bước, Tru Thần Lệnh trong lòng bàn tay hiện ra trước mặt Chu Vũ Tình.
Nhìn thấy Tru Thần Lệnh, sắc mặt Chu Vũ Tình trắng nhợt, muốn quỳ xuống.
- Đứng lên!
Linh hồn Mục Vân truyền âm:
- Tru Thần Lệnh hiện tại không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết, trừ phi ngươi muốn ca ca ngươi chết.
Sắc mặt Chu Vũ Tình giờ phút này có lắng, có mừng rỡ.
Lo lắng an nguy của Chu Á Huy, mừng rỡ ca ca của mình còn chưa có chết.
Nếu như Chu Á Huy bỏ mình, Tru Thần Lệnh sẽ tự động nổ tung, căn bản không có khả năng xuất hiện trên tay Mục Vân.
- Đến mức chi tiết, ta sẽ gặp mặt nói rõ cùng tộc trưởng các ngươi, điều kiện tiên quyết là phụ thân ngươi còn để ý sinh tử ca ca ngươi, mà bây giờ, ngươi ta tốt nhất vẫn là người lạ cho thỏa đáng.
- Ta hiểu rõ!
Chu Vũ Tình lập tức đứng người lên, nhìn xung quanh.
- Chu tiểu thư, bây giờ ta mời ngươi mệnh lệnh Chu Đào đánh mình một bàn tay, được không?
Mục Vân lúc này mới lui lại, nhìn Chu Vũ Tình, mỉm cười.
Nghe thấy Mục Vân nói, bên trong ánh mắt Chu Đào toát ra vẻ khinh bỉ, gia hỏa này thật cho rằng mình là Thiên Hoàng lão tử?
- Có thể!
Nhưng Chu Đào còn chưa kịp mở miệng châm chọc, hai chữ lại để hắn triệt để mộng.
Cái gì?
Có thể?
- Vũ Tinh, ngươi nói không sai chứ?
Chu Đào khó tin nhìn Chu Vũ Tình.
Hắn vô luận như thế nào cũng không tin, Chu Vũ Tình sẽ ra mệnh lệnh như vậy cho hắn.
- Ta nói có thể, ngươi không nghe thấy sao? Chu Đào?
Âm thanh Chu Vũ Tình nâng lên mấy phần, quát:
- Chẳng lẽ, ngươi xem thân phận của ta là cặn bã, hoặc nói, ngươi xem ta thành loại mà có cũng được không có cũng không sao?
- Không... Không dám!
Sắc mặt Chu Đào tối sầm, nhìn Mục Vân, hai mắt như muốn phun lửa.
- Ôi, không phục? Vừa rồi muốn đánh ta, hiện tại để ngươi đánh mình, không phục phải không? Không phục vậy đánh hai bàn tay!
Nhìn Chu Đào, Mục Vân không khách khí nói.
- Ta phục!
Chu Đào nghiến răng nghiến lợi, bộp một tiếng, một đạo chưởng ấn rơi vào trên mặt, đỏ rực một mảnh.
- Nhuyễn giáp này, vốn là người Thất Tinh môn phát hiện ra trước, ngươi muốn cướp đoạt, ta cho ngươi một bàn tay đã là rất nhẹ, cẩn thận ngày sau đắc tội người không có nhân từ nương tay như ta, ngươi sẽ thành một người chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận