Vô Thượng Thần Đế

Chương 677: Vách Đá Màu Đen (1)

Mục Vân khẽ nói:
- Đừng luôn cho rằng Chu gia cường đại cỡ nào, cũng chính là một gia tộc mà thôi, còn rất nhiều cường giả ngươi không biết, Chu gia tính là cái gì?
- Ngươi...
- Chu Đào, ngậm miệng!
Chu Vũ Tình quát lạnh, nhìn Chu Đào nói:
- Nếu nói tiếp, trở về tộc sẽ nhốt ngươi cấm đoán trăm năm.
- Vũ Tinh...
Nghe đến lời này, Chu Đào triệt để trợn tròn mắt, hắn không rõ vì sao, vì sao Chu Vũ Tình sẽ giúp lấy Mục Vân.
- Ta bảo ngươi ngậm miệng!
Sắc mặt Chu Vũ Tình phát lạnh, trừng Chu Đào một csi, trực tiếp rời đi.
Nhìn Mục Vân, Chu Đào nghiến răng nghiến lợi, oán hận rời đi.
- Ha ha, lúc này mới hơn một năm thời gian không thấy, ngươi đã biến thành lợi hại như thế, nếu như không phải diện mạo của ngươi, ta cũng không dám nhận ngươi.
Tinh Tử Hàng giờ phút này mỉm cười, chắp tay nói.
Mặc dù hắn không biết Mục Vân cùng Chu Vũ Tình nói cái gì, thế nhưng hắn biết, trong tay Mục Vân tất nhiên có thứ Chu Vũ Tình muốn biết.
Nếu không, dùng thân phận Chu Vũ Tình, không thể lại để Mục Vân nhục nhã Chu Đào.
- Có lẽ bởi vì dáng dấp ta quá đẹp trai.
Mục Vân cười ha ha một tiếng:
- Ta nhớ kỹ, phụ thân Tinh Vô Cực của ngươi còn thiếu ta một điều kiện, ta cần hỏi thăm hắn một tin tức.
- Đây là đương nhiên!
- Thế nào, có phát hiện gì sao?
- y!
Tinh Tử Hàng chỉ chỉ nhuyễn giáp trong lòng bàn tay, cười khổ nói:
- Chính là một kiện trung phẩm Thánh khí.
Nghe đến lời này, Mục Vân nhíu mày.
Một kiện trung phẩm Thánh khí, bên trong ba ngàn tiểu thế giới, đúng là không tầm thường.
Thế nhưng nơi này là hang ổ của Thất Thải Thiên Long, Thánh khí? Thất Thải Thiên Long căn bản chẳng thèm ngó tới.
Chí ít nên có thần khí tồn tại mới đúng, cho dù không có thần khí, cũng ít nhất là tàn phiến thần khí gì đó.
Thế nhưng nơi này khắp nơi trụi lủi, nơi nào có bảo bối gì.
Mà nhuyễn giáp trung phẩm Thánh khí này, thấy thế nào cũng giống như là Huyền Không sơn lấy ra mê hoặc người thôi.
Oanh...
Chỉ là, trong lúc Mục Vân buồn bực, một tiếng ầm ầm đột nhiên vang lên.
Bên trong toàn bộ Cổ Long di chỉ bắt đầu phát sinh chấn động nghiêng trời lệch đất.
Trong khoảnh khắc, hết thảy tất cả tựa hồ đang run rẩy, mặt đất bắt đầu xuất hiện từng đạo vết rách.
Mỗi một đạo vết rách, nhìn qua đều rộng vài chục thước, mà đang không ngừng lan tràn.
- Cẩn thận!
Đám người lập tức sử dụng thủ đoạn của mỗi người mới không bị những khe hở hút vào.
- Tình huống như thế nào!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người ngẩn ngơ.
- Đi!
Mục Vân hô một tiếng, lập tức dọc theo khe hở, hướng phía trước chạy như bay.
Bên trong toàn bộ Cổ Long di chỉ, không có bất kỳ điều gì dị thường, hết thảy đều giống như một mảnh không gian hoang vu, thế nhưng một tiếng kinh thiên động địa bạo hưởng này có lẽ nổ ra không chỉ những vết rách này.
Càng có thể là địa phương tất cả mọi người một mực đang tìm kiếm.
Bọn người Tinh Tử Hàng, Bạch Đồ Gian lập tức chạy theo.
Dọc theo khe hở tiến lên, theo khoảng cách vết rách càng ngày càng rộng, Mục Vân biết, bọn hắn càng ngày càng tới gần trung tâm bạo tạc.
- Ông trời ơi…
Chỉ là, trong khi tiến lên, Tinh Tử Hàng ngẩng đầu, nhìn về phía trước, đột nhiên sững sờ, cả người giống như ngốc.
Trong hai mắt Mục Vân hiện đầy kinh ngạc, cả người nháy mắt sững sờ.
Bên ngoài vạn mét phía trước mấy người, chỉ thấy một mặt tường màu đen cao cao đứng sững, như một pho tượng, ở nơi đó không nhúc nhích.
Rung động!
Vô cùng rung động!
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mấy người triệt để sững sờ.
Mặt vách màu đen kia cao vút trong mây, đều nhịp, nhìn một cái, trọn vẹn cao mấy vạn mét, càng rộng ngàn mét.
Toàn bộ vách đá đều là màu đen, nhìn từ bề ngoài mười phần bóng loáng, quan trọng nhất là, vách đá này thực sự quá lớn quá lớn, hoàn toàn là một tòa mộ bia mở rộng mấy ngàn lần.
- Hắc sắc vách đá...
Nhìn vách đá màu đen, khóe miệng Mục Vân thì thầm, bước chân lại không giảm, đi thẳng tới dưới tấm bia đá màu đen kia.
Mà đi tới trước vách đá, hai mắt Mục Vân càng nheo lại.
Giờ phút này, phía dưới vách đá, nghiễm nhiên đã hội tụ mấy trăm thiên tài đến từ các thế lực.
- Vách đá màu đen, vách đá màu đen...
Trong miệng Mục Vân không ngừng thì thầm.
Quan trọng nhất là, ánh mắt rơi vào thạch bích màu đen, Mục Vân có thể cảm giác được, Cửu Linh Đoạt Thiên Bi bên trong cơ thể cũng đang không ngừng run rẩy.
Vậy chứng minh, vách đá này chính xác mà nói là bia đá.
Mà lại rất có thể là - một khối trong Cửu Linh Đoạt Thiên Bi.
Bên trong đám người, Mục Vân lại phát hiện không ít gương mặt quen thuộc.
Hạng hai Thiên Mệnh Bảng, Bạch Tuyệt!
Thứ năm Thiên Mệnh Bảng, khi còn ở Thiên Tuyển sơn muốn giết hắn, Trần Nhiễm.
Còn có thứ nhất Thiên Mệnh Bảng Cổ Phi Dương.
Chu Tử Kiện cùng Cừu Xích Viêm cũng thình lình xuất hiện.
Nhưng không thấy đám người Cửu Hàn thiên cung, cùng với bóng người Tần Mộng Dao.
- Là ngươi?
Nhìn thấy Mục Vân, Trần Nhiễm hơi sững sờ.
- Là ta!
Lúc trước, Trần Nhiễm ở bên trong Thiên Tuyển sơn muốn giết hắn, một màn này, Mục Vân từ đầu đến cuối nhớ kỹ.
- Ồ? Sẽ không phải tấn thăng đến Vũ Tiên cảnh tam trọng - lưu ly kim thân, nên không cần ẩn tàng, có can đảm lộ ra khuôn mặt thật?
Nhìn Mục Vân, Trần Nhiễm giễu cợt.
Hắn biết, có một khối Cửu Linh Đoạt Thiên Bi trong tay Mục Vân.
Chỉ là Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, người toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới biết đến cũng bất quá là một ít đại lão tông môn, những người khác căn bản hoàn toàn không biết gì cả.
Cho nên giờ phút này, hắn cũng không nguyện ý bại lộ Mục Vân mang Cửu Linh Đoạt Thiên Bi.
- Dĩ nhiên không phải!
Mục Vân cũng không tức giận, nói:
- Trước đó sở dĩ che giấu tung tích, là bởi vì sợ đánh khóc ngươi, gia gia, lão tổ tông Huyền Không sơn các ngươi ra đánh ta, ta đánh bất quá là những con rùa ngàn năm vạn năm, nhưng bây giờ, ta không sợ bọn họ, đương nhiên cũng không sợ ngươi.
- Ngươi...
- Ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại?
Mục Vân cười lạnh:
- Nếu ngươi bây giờ rời khỏi Huyền Không sơn, có tin ta lập tức giết ngươi hay không.
Mục Vân lời nói không cao không thấp, nhưng mọi người ở đây, ai không phải cảnh giới Vũ Tiên cảnh, nói như vậy, bọn hắn đương nhiên nghe được rõ ràng.
- Nhiều ngày không gặp, bản sự ngươi không có mạnh hơn bao nhiêu, mồm mép ngược lại lợi hại hơn rất nhiều.
- Nhiều ngày không gặp, bản sự ngươi không có mạnh hơn bao nhiêu, mồm mép vẫn là dạng chó con kia.
Nhìn Trần Nhiễm, Mục Vân không chút khách khí phản bác.
Hắn hiện tại quả nhiên không e ngại Huyền Không sơn.
Diệp Thu ở bên người, người Huyền Không sơn muốn giết hắn, rất khó.
Mà một khi cứu ra Chu Á Huy cùng Chu Doãn Văn hai người, Chu gia chí ít ở một mức độ nào đó trở thành trợ lực của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận